Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cực Hạn Dị Biến

Chương 3: Nấm Quỷ Vương




Chương 3: Nấm Quỷ Vương

Tiếng cười khúc khích của Nấm Quỷ Vương vang lên ngày càng lớn hơn, nó bắn ra vô số c·hất đ·ộc dưới dạng giống như những viên đạn kích thước lớn. Những viên đạn lập tức bắn trúng người của đám trẻ, khiến chúng lần lượt ngã xuống, cơ thể dần bốc lên khói đen, hai mắt đỏ sọng sau đó c·hết đi.

Chỉ còn lại một mình Liễu Vân Tiên đứng cách xa nơi đó, một tay cầm kiếm còn một tay cầm súng nhắm bắn liên tục vào Nấm Quỷ Vương. Nhưng đạn dược không thể tiếp cận được với nó, đều bị dịch độc ăn mòn trước khi chạm tới.

“Vân Tiên, cứu tôi!” Đúng lúc này, cô gái nhỏ đang nằm thoi thóp dưới chân Nấm Quỷ Vương vươn ra bàn tay nhỏ bé, hướng về phía Liễu Vân Tiên cầu cứu.

Liễu Vân Tiên nhìn ánh mắt của đối phương tràn đầy tuyệt vọng, chỉ có thể cắn răng mà đứng nhìn c·hất đ·ộc đang dần lấy đi sinh mạng của người đó.

“Đáng c·hết! Nếu như không phải do đám người đó, nếu không phải do mình yếu thì…” Liễu Vân Tiên nắm chặt con dao dài trên tay, ánh mắt đầy hận ý nhìn về phía Nấm Quỷ Vương.

Cô gái nhỏ kia vẫn còn đang rưng rưng nước mắt cầu cứu, nhưng ngay tức khắc, Nấm Quỷ Vương tiến lên một bước nữa, từ trên người nhả xuống một ít bụi phấn. Bụi phấn bám lên người cô gái, sau đó bắt đầu mọc lên thành những cây nấm con hút cạn sinh mệnh cô ấy.

“Không…dừng lại!” Liễu Vân Tiên cảm giác đau nhói trong lòng, cánh tay cầm theo con dao lập tức phi ra phía trước.

Nhưng con dao cũng tức khắc bị dịch độc của Nấm Quỷ Vương ăn mòn mất. Nhìn cô gái cầu cứu ra đi trong tuyệt vọng, lồng ngực Liễu Vân Tiên đột nhiên đập mạnh, hơi thở thoát ra từ miệng của cô mang theo luồng khí băng sương lạnh lẽo.

“C·hết đi cho ta!” Liễu Vân Tiên hét lớn, ngay thời điểm đó, xung quanh người cô hiện ra những thanh kiếm dài khoảng chừng một mét, tất cả đều làm từ băng có màu đen và tỏa ra một luồng khí lạnh.

Những thanh kiếm nghe theo ý nghĩ của Liễu Vân Tiên, lập tức bay về phía Nấm Quỷ Vương. Tốc độ cực kỳ nhanh khiến Nấm Quỷ Vương bất ngờ không phản ứng kịp, bị những thanh kiếm đâm trên người.

Băng lan dần ra khắp cơ thể của nó, khiến cho gương mặt đang cười bỗng hóa thành tức giận. Luồng dịch độc từ xung quanh bắt đầu bị nó hút trở lại vào trong miệng, sau đó thông qua cơ thể nó bộc phát ra bên ngoài, đánh tan lớp băng bám lên.

Liễu Vân Tiên chống hai tay xuống đất, mắt mở to nhìn chằm chằm mặt đất, không khỏi kinh ngạc: “Cuối cùng đã thức tỉnh rồi sao? Nhưng tại sao…tại sao lại cứ phải muộn như vậy chứ?”

Tự trách bản thân xong sau đó, Liễu Vân Tiên cố gắng đứng dậy, đòn vừa rồi sau khi vừa mới thức tỉnh khiến cho sức lực của cô ấy mất đi không ít. Lúc này cũng không thể nào sử dụng được nó nữa, thay vào đó cô ấy tạo ra một thanh kiếm ngắn bằng băng cầm trên tay, cấp tốc hướng theo một phía khác mà chạy đi.

Nhưng Nấm Quỷ Vương lúc này đã tức giận, nó nhìn chằm chằm Liễu Vân Tiên sau đó đuổi theo, mỗi bước nhảy đều rất cao và xa, tạo nên cơn rung chấn mãnh liệt.



“Có tiếng động chuẩn bị tới gần! Không lẽ chính là Nấm Quỷ Vương?” Đứa trẻ cao to nhất đang chiến đấu khốc liệt, bỗng dưng cảm giác dưới chân mặt đất rung lên, ánh mắt kinh hãi nhìn về một phía.

Lúc này đã qua thời gian hơn một tiếng đồng hồ, đồng đội của cậu ta chỉ còn lại duy nhất hai người nữa là một nam một nữ. Bọn họ mang theo v·ũ k·hí của những người khác trên người, đang cực khổ mở đường thoát ra bên ngoài.

Nhưng khi tiếng động dần to hơn, Liễu Vân Tiên đã xuất hiện ngay trước mặt cậu trai to cao kia. Nhìn thấy cậu ta cùng đồng đội, Liễu Vân Tiên bất lực nói: “Nấm Quỷ Vương đã xuất hiện! Chúng ta chỉ có thể cùng nhau mới thoát ra được nơi này!”

“Hoàng Khánh Long, nhìn trên tay cậu ta!” Đứa trẻ đứng phía sau bỗng dưng kinh hãi thốt lên, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm băng trên tay Liễu Vân Tiên mà nói.

Hoàng Khánh Long là tên của người cao to nhất đó, ánh mắt cậu ta khi nhìn Liễu Vân Tiên cũng vô cùng kinh ngạc, sau đó chỉ hỏi: “Cậu đã thức tỉnh rồi?”

Liễu Vân Tiên thoáng cảm nhận được chiến ý trong mắt Hoàng Khánh Long, nhưng cũng chỉ gật nhẹ một cái. Ngay sau đó, từ trên cao xuất hiện một vật thể to lớn rơi xuống, khiến cho mặt đất nứt toác ra, áp lực thổi bay nhóm người ra xa một đoạn, kinh hãi mà nhìn lại.

Nấm Quỷ Vương mang theo gương mặt tức giận xuất hiện, khói độc bao quanh người của nó tạo thành một tấm khiên chắn, nó e sợ sẽ lại bị t·ấn c·ông giống như vừa nãy nữa.

“Xét về thực lực thì Nấm Quỷ Vương thuộc loại Dị Thú hạ cấp nhưng lại cực kỳ khó đối phó. Khắc tinh của nó là lửa hoặc băng, vừa lúc năng lực của cậu cũng là băng!” Hoàng Khánh Long chậm rãi phân tích, giống với Liễu Vân Tiên, cậu ta dường như cũng là người có được chút ít kinh nghiệm.

“Ngày trước tôi đã nghe nói bên gia tộc Hoàng có một người đàn ông bị đuổi khỏi đó. Ông ta mang theo con trai cùng vợ mình tìm về một vùng quê để sinh sống, chính là cậu đúng không?” Liễu Vân Tiên bất ngờ nói ra, mà lời này thì chỉ có một mình Hoàng Khánh Long hiểu được, hai người còn lại thì vẫn ngơ ngác nhìn Nấm Quỷ Vương đang tức giận.

Những viên đạn dịch độc bay đến t·ấn c·ông bất ngờ. Liễu Vân Tiên dùng kiếm chém tan phía trước mặt, còn Hoàng Khánh Long thì nhảy sang một bên để tránh đi. Hai người kia lúng túng quá mức, cuối cùng chỉ một người thoát c·hết, còn lại cô gái thì bị c·hất đ·ộc xuyên thủng qua cơ thể.

“Gia tộc đó không còn liên quan gì tới tôi nữa rồi. Hơn hết, con gái của nhà họ Liễu tại sao lại xuất hiện ở đây?” Hoàng Khánh Long vừa dùng súng t·ấn c·ông vừa hỏi.

Liễu Vân Tiên đứng từ phía xa cũng chỉ có cách dùng súng đạn bình thường do đã hết sức, liền nói: “Chuyện này bây giờ còn quan trọng sao? Mau nghĩ cách thoát ra khỏi đây đi!”

Nấm Quỷ Vương đứng tại trung tâm, cơ thể nó bắt đầu tách ra thành những cây nấm nhỏ, nhảy nhót tràn lan lao về phía ba người t·ấn c·ông.

“Loại này dùng sinh mệnh của con người làm dinh dưỡng, chúng sẽ hút hết sự sống của chúng ta đến khi hoàn toàn c·hết đi thì mới thôi. Nhưng nếu có được hỏa lực đủ mạnh thì có thể dễ dàng g·iết c·hết nó!” Hoàng Khánh Long lại mở miệng nói ra, đúng lúc này lại chợt nhớ đến khi trước không mang theo một vài cái lựu đạn bên mình.



Liễu Vân Tiên hồi phục được thêm một chút sức lực, bên tay trái lại xuất hiện thêm một thanh kiếm băng tương tự. Hai tay song kiếm khiến tốc độ chém g·iết của cô ngày càng nhanh hơn. Khi năng lực thức tỉnh liền giống như một loại bản năng xuất hiện trong người, khả năng sử dụng kiếm của Liễu Vân Tiên dường như ngày càng thành thạo hơn trước, khiến cho đám nấm lại gần chỉ giống như một đám thực vật vô dụng, thoáng cái b·ị c·hém tan.

Tiếng súng liên tục nổ vang lên, Hoàng Khánh Long cùng người đồng đội của mình liên tục giã đạn lên Nấm Quỷ Vương nhưng không có mấy tác dụng. Nó có thể hấp thu khí độc để tiến hành tự chữa trị cho bản thân, khiến cho trận chiến dần dần nghiêng về một phía.

“C·hết, không ngờ lại đi nhầm vào khu vực nguy hiểm này! Mau quay đầu chạy ngược lại!”

Đột nhiên, giọng nói thất thanh của Vương Minh vang lên khiến đám người giật mình quay ra nhìn. Chỉ thấy lúc này ba người bọn họ còn có Nhật Hoàng và Hậu Khánh vừa lúc đến nơi này.

Nhật Hoàng quan sát tình hình xung quanh, rất nhanh đã phát hiện ra hai thanh kiếm băng trên tay của Liễu Vân Tiên. Cậu ta có ý định rút lui khi trông thấy Nấm Quỷ Vương, nhưng đúng lúc này Hoàng Khánh Long lại lao tới nhằm vào Vương Minh.

“Khoan đã, cậu muốn làm gì?” Vương Minh lùi lại đồng thời thốt lên, tay nắm chặt khẩu súng trường chĩa thẳng phía trước nhưng lại không dám bắn.

“Trên người cậu còn có lực đạn đâu rồi? Chỉ có nó mới giúp ích được trong chuyện này!” Hoàng Khánh Long to tiếng nói ra, nhưng khi đến gần thì lại không thấy lựu đạn đâu cả.

“Cậu muốn thứ này đúng không? Nhưng trước khi đó phải đảm bảo một điều thì tôi mới đưa cho.” Hậu Khánh đứng đằng sau bỗng lên tiếng, trên tay cầm quả lựu đạn tung hứng.

“Điều kiện gì?” Hoàng Khánh Long dù rất vội nhưng vẫn cố hỏi lại.

Hậu Khánh thấy vậy, trên miệng nhếch lên nét cười, sau đó nói: “Phải đảm bảo ba người chúng tôi sống sót ra khỏi đây!”

“Điều này tôi không thể đảm bảo được, tính mạng của bản thân còn đang khó giữ..”

“Nhưng cậu ta thì có thể đấy, một người thức tỉnh năng lực có khả năng làm được!” Chưa kịp để Hoàng Khánh Long nói hết lời, cánh tay Nhật Hoàng đã chỉ về phía Liễu Vân Tiên.

Ngay từ khi đến đây, Nhật Hoàng cùng Hậu Khánh đã tính toán từ trước và khi trông thấy Liễu Vân Tiên, giống như là một cơ hội cho bọn họ vậy. Sau đó Nhật Hoàng lại nhìn Liễu Vân Tiên hỏi: “Nếu cậu có phương pháp khiến chúng tôi thức tỉnh được thì lại càng tốt! Như vậy tất cả chúng ta đều sẽ nâng cao cơ hội sống sót hơn!”

Nhìn Nấm Quỷ Vương trước mặt này cùng đàn nấm con đang bao vây xung quanh, bọn người Nhật Hoàng cũng không hi vọng gì về việc tự mình trốn thoát cả. Bọn họ chỉ có thể đặt hi vọng lên người duy nhất có thể thức tỉnh lúc này mà thôi.



Nghe nói như thế, Liễu Vân Tiên chần chờ suy nghĩ một hồi không nói, điều đó lại còn khiến cho Hoàng Khánh Long nảy sinh nghi ngờ, rằng thực sự có phương pháp để thức tỉnh hay sao?

Trong lúc đó, Nấm Quỷ Vương ở trạng thái tức giận vẫn đang liên tục bắn ra đạn độc về tứ phía, c·hất đ·ộc bám trên mặt đất dần dần thẩm thấu và ăn mòn, tạo thành mấy cái hố chứa độc, hạn chế di chuyển của những người khác.

“Chuyện đó còn quan trọng gì trong lúc này nữa chứ? Nếu không nhanh lên thì tất cả đều sẽ c·hết, các cậu thực sự muốn như vậy sao?” Hoàng Khánh Long tức giận gào lên, ánh mắt đau xót nhìn về phía người đồng đội cuối cùng của mình vừa bị những cây nấm con hút khô.

Ba người Nhật Hoàng trông thấy cảnh đó cũng đành buông tay, Hậu Khánh không còn cách nào khác ngoài ném lựu đạn cho Hoàng Khánh Long để cậu ta sử dụng.

Đúng lúc này, Liễu Vân Tiên đứng phía đối diện lên tiếng: “Muốn thức tỉnh năng lực, các cậu phải chiến đấu với nó trực diện. Sự tiếp xúc với Dị thú lâu dài sẽ đánh thức năng lực bên trong chúng ta! Đó là cách duy nhất tôi biết được!”

Bốn người còn lại nghe được, tâm trạng nhanh chóng phập phồng, Hoàng Khánh Long dừng lại động tác rút lựu đạn, thay vào đó lại dùng ánh mắt đầy chiến ý hướng về phía Nấm Quỷ Vương kia.

“Điên rồi! Cậu ta có ý định đánh nhau trực diện với nó à?” Hậu Khánh rùng mình.

Trước mặt Nấm Quỷ Vương to lớn, súng đạn không có tác dụng thì bọn họ có cố gắng cỡ nào cũng khó mà chạm tới được người của nó. Chứ còn chưa nói đến việc muốn g·iết c·hết nó còn khó hơn lên trời.

Liễu Vân Tiên cũng đang kinh ngạc, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ tập trung chém g·iết những cây nấm con đang lại gần mình bằng kiếm băng mà thôi.

Nhật Hoàng tiến lại kéo tay Vương Minh lùi về sau mấy bước, để cho một mình Hoàng Khánh Long đứng đối diện với Nấm Quỷ Vương. Cậu ta cầm trên tay con dao dài giống như thanh kiếm mà lao tới, do có được thể chất khỏe mạnh hơn cùng trang lứa nên sức lực cậu ta rất lớn.

Hoàng Khánh Long vừa chạy vừa né tránh những viên đạn độc bay đến, sau khi tiếp cận Nấm Quỷ Vương, con dao trên tay mạnh mẽ vung ra một nhát chém lên người nó.

Nhưng cậu ta chợt kinh hãi, chỉ có thể nghe thấy âm thanh xèo xèo vang lên, c·hất đ·ộc bám dính quanh người Nấm Quỷ Vương thành một lớp áo giáp đang ăn mòn lưỡi dao.

Cậu ta lại nhanh chóng rút dao ra khỏi đó, khẽ cúi người xuống hết cỡ rồi dùng sức bật lên cao, mục tiêu tiếp theo chính là gương mặt đang tức giận của nó.

Nhưng tiếng khúc khích bất chợt vang lên từ Nấm Quỷ Vương, miệng nó mở ra to hết cỡ, một khối c·hất đ·ộc ngưng tụ thành quả cầu bán kính chừng một mét hơn, bắn ra đến người Hoàng Khánh Long.

Lúc này, những người đứng ở xa đều hoảng sợ nhìn vào cảnh tượng đó, thầm nghĩ chắc chắn Hoàng Khánh Long sẽ không thể nào thoát được. Ngay tại khi bọn họ nghĩ như vậy, ánh mắt của Hoàng Khánh Long đột ngột sáng lên, trái tim nơi lồng ngực bỗng chốc đập mạnh liên hồi.

Một vầng hào quang kim sắc xuất hiện bao quanh cơ thể của Hoàng Khánh Long, biến làn da của cậu ta trở thành giống như vàng ròng. Con mắt cậu ta cũng hóa trở thành màu kim sắc, khiến cho không gian trong nhận thức bỗng dưng chậm lại.

“Đây là…năng lực của mình?” Hoàng Khánh Long chỉ vừa kịp phản ứng lại, bản năng của cậu ta đã mách bảo, ngay lập tức cơ thể tự động di chuyển, giống như là tốc biến ra xa Nấm Quỷ Vương một khoảng, c·hất đ·ộc dính lên cơ thể cậu ta cũng không có cách nào ăn mòn được lớp kim loại sáng bóng đó.