Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cực Hạn Dị Biến

Chương 6: Luyện Tập Và Vượt Qua




Chương 6: Luyện Tập Và Vượt Qua

Sáng sớm bên cạnh hồ nước, Nhật Hoàng tỉnh dậy thì đã thấy Hoàng Khánh Long đang cật lực tập luyện thể lực bằng những bài tập cơ bản. Cậu ta chạy vòng quanh hồ và vác theo hai khẩu súng trường cực nặng, mồ hôi ướt đẫm nhưng ánh mắt vẫn hiện ra ý chí kiên cường.

“Cậu ta cũng chăm chỉ thật đấy! Tự dưng tôi lại thấy mình thua kém là vì không thể làm được giống cậu ta chứ không phải do gia cảnh!” Hậu Khánh không biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh Nhật Hoàng, ánh mắt dõi theo Hoàng Khánh Long mà nói.

“Cũng chính vì thế nên bây giờ chúng ta cũng phải luyện tập thôi! Năng lực của cậu là gọi hồn đúng không? Nếu vậy thì tập luyện một mình dễ dàng hơn nhỉ?” Nhật Hoàng đứng dậy nói, dùng tay phủi đi cát bụi trên người, gương mặt trở nên tươi tỉnh nói.

Mặc dù gương mặt Nhật Hoàng lúc nào nhìn cũng giống như một tên thiếu ngủ, hai hốc mắt hơi thâm một chút, ánh mắt lờ đờ cùng với cơ thể hơi gầy nhưng cậu ta cũng khá là năng động, không đến mức lười biếng như ai kia.

Nhắc đến người này, hiện giờ cậu ta còn đang vắt chân lên ngủ không hề biết có người đang nói chuyện. Vương Minh đột nhiên cảm thấy rét buốt tại phần bụng, cứ như là có tảng băng đè lên người khiến cậu ta giật mình tỉnh giấc.

“Oái, cậu làm trò gì thế hả? Lạnh c·hết tôi rồi!” Vương Minh mập mạp bừng tỉnh, tay chân luống cuống xua đi thanh kiếm băng đặt trên bụng mình. Sau đó trừng mắt về phía Liễu Vân Tiên.

“Cậu còn tính ngủ đến bao giờ nữa? Cứ nằm đó có khi Dị thú nuốt vào bụng lúc nào cũng không hay đâu đấy!” Nhật Hoàng lúc này lại gần, mặt như cười như không giải thích.

“Này cậu, tên là Vương Minh đúng không? Lại đây luyện tập cùng tôi đi!” Đúng lúc đó Hoàng Khánh Long cũng đi tới, nhìn bộ dạng vừa mới tập xong còn rất hừng hực khí thế.

“Hừ, không phải chứ? Cậu biết năng lực tôi mạnh đến mức nào không hả?” Vương Minh đắc ý bật dậy, khí thế tỏa ra bừng bừng không kém cạnh.

Cậu ta giơ cánh tay mình lên, nhưng chợt sắc mặt liền méo xệch đi, tỏ vẻ không hiểu tại sao. Rõ ràng ngày hôm qua khi thức tỉnh còn có thể hóa thân th·ành h·ung thú dũng mãnh, thế nào đến hôm nay chỉ có mỗi bàn tay phải làm được điều đó?

Hoàng Khánh Long thở dài đáp lại: “Đó là thứ mà người ta gọi là bộc phát thức tỉnh đấy! Tôi mới nhớ đến lúc trước bố cũng từng nói, một đứa trẻ khi mới thức tỉnh thì lần đầu tiên sử dụng năng lực sẽ có thể biểu hiện ra toàn bộ trạng thái của nó. Nhưng sau đấy muốn làm được thì phải thông qua việc luyện tập thường xuyên!”

Liễu Vân Tiên gật đầu đồng ý, trên tay bắt đầu ngưng tụ ra một thanh băng kiếm có màu đen, nhưng kích cỡ thì nhỏ hơn lúc đầu nhiều, chỉ dài khoảng nửa mét.

Hai người Nhật Hoàng cùng với Hậu Khánh cũng thử kiểm tra xem, kết quả nhận được đúng như lời nói của Hoàng Khánh Long, cực kỳ yếu ớt. Hậu Khánh cố gắng mãi mới triệu hồi ra được một linh hồn của con chim sẻ gần đó, còn Nhật Hoàng thì chỉ dùng trọng lực nâng lên hòn đá bằng nắm tay.

“Nhưng tôi cũng không dám nghĩ tới trong chúng ta lại toàn là hàng hiếm cơ đấy. Chưa kể đến năng lực hệ tâm linh của Hậu Khánh, mà riêng trọng lực thôi cũng chưa nghe qua từ trước đến giờ!” Liễu Vân Tiên lúc này mới nói ra, dường như thực sự kinh ngạc với chuyện này.



“Tôi cũng chỉ biết được loáng thoáng về những cái này từ cuốn nhật ký cụ nội để lại. Cái gì mà mỗi năng lực đều có hệ với cả nguyên tố riêng ấy nhỉ? Tôi nói đúng không?” Vương Minh chen vào nói theo, cậu ta đúng là cũng biết đến một vài thông tin thiết yếu.

“Điều này tôi cũng không được dạy cho nhiều lắm. Nói chung khi nào đến được học viện thì mọi người sẽ biết thôi!” Liễu Vân Tiên lắc đầu nói ra, sau đó tự mình mang theo băng kiếm trên tay, đi tới một gốc cây gần đó luyện tập chém.

Mà lúc này Hoàng Khánh Long cũng đã sẵn sàng tư thế, quanh hai tay hiện ra hào quang kim sắc nhàn nhạt, hướng về phía Vương Minh thủ thế.

Thấy vậy, Vương Minh tuy có chút sợ hãi nhưng lại không còn cách nào khác ngoài tin tưởng vào khả năng của mình. Cậu ta chỉ biến hóa được một cánh tay phải mà thôi, nhưng những chiếc vảy giáp đó cực kỳ cứng rắn, khiến cánh ta trông như một thứ v·ũ k·hí nguy hiểm.

“Chúng ta cũng làm thôi chứ! Nhân lúc trời sáng còn xuất hiện ít loại Dị thú săn mồi!” Nhật Hoàng quay sang nói với Hậu Khánh, sau đó tự mình cùng với hòn đá nhỏ nâng lên đặt xuống, điều khiển nó di chuyển vòng quanh.

Nhưng trong đầu Nhật Hoàng lúc này lại đang tập trung vào một thứ khác, chính là năng lực thứ hai cậu ta có được thông qua thức tỉnh kép

“Năng lực này thức tỉnh đúng lúc Nấm Quỷ Vương p·hát n·ổ cho nên còn chưa kịp thể hiện xem nó là gì. Có điều mình cũng đã biết đại khái rồi, nhân cơ hội này giữ lại lần bộc phát đầu tiên làm át chủ bài thì tốt hơn!”

Suy nghĩ xong đâu đấy, cuối cùng Nhật Hoàng mới chuyên tâm vào việc luyện tập phát triển năng lực của mình. Bắt đầu với một hòn đá, dùng trọng lực nâng nó lên cao nhất có thể, sau đó khiến nó rơi xuống với tốc độ nhanh nhất, sẽ tạo ra sức sát thương không nhỏ.

Năm đứa trẻ cứ như vậy mà luyện tập suốt cả buổi sáng, Vương Minh sau đó lăn ra thở hồng hộc. Cánh tay phải của cậu ta vẫn còn nguyên vẹn nhưng gương mặt béo múp đã sưng lên mấy quả cà tím, bộ dạng phải nói là thê thảm cùng cực.

Người khiến cậu ta ra nông nỗi đó là Hoàng Khánh Long, nhưng trông cậu ta cũng không quá tốt hơn so với đối thủ. Dù sao thì năng lực hai người có phần khá tương tự nhau, Hoàng Khánh Long b·ị đ·ánh trúng mấy nhát bên phần eo và bụng, tuy nhìn không thê thảm nhưng cơn đau là không thể phủ nhận.

“Nhìn cậu ta kìa! Kỹ thuật cứ như là tuyển thủ kiếm đạo vậy!” Vương Minh gắng gượng quay người sang một bên, nhìn thấy Liễu Vân Tiên lúc này đang cùng với thanh kiếm băng thực hiện những động tác vô cùng thành thục và mạnh mẽ.

“Gia tộc họ Liễu vốn dĩ có truyền thống về kiếm thuật, cậu ta giỏi như vậy cũng không có gì lạ. Điều khiến tôi thắc mắc chính là tại sao một người như vậy lại xuất hiện ở cùng một nơi với chúng ta?” Hoàng Khánh Long lúc này cũng trở nên thân thiện hơn với Vương Minh, ngồi bên cạnh cậu ta cùng trò chuyện.

Đột nhiên, cả đám đang luyện tập lại phát hiện ra dưới hồ xuất hiện động tĩnh khác thường. Vốn dĩ mặt hồ bình yên phẳng lặng nhưng lúc này lại sôi trào lên bọt khí.

Mà hơn nữa là bọt khí ngày càng nhiều hơn, sau đó là cả một cái cột nước bắn lên trên cao, tạo thành những hạt mưa rơi xuống khu vực quanh hồ trong chốc lát.



“Nhìn kìa! Đó lại là Dị thú nữa, sao có thể đen đủi như vậy chứ?” Vương Minh hối hả bật dậy, ánh mắt sau khi thức tỉnh dường như tinh tường hơn, nhanh chóng phát hiện ra sinh vật mới xuất hiện trên mặt hồ.

Đó là một thứ to lớn giống như voi, hai cái tai vành rộng tạt nước tạo thành sóng lớn ập vào bờ. Chiếc đuôi của nó dài và rộng như chiếc quạt phe phẩy, tạo thành những tiếng ầm ầm trên mặt nước.

Nó ngửa mặt lên trời, vòi dài phun lên cột nước cùng với tiếng thét mệt nhọc, nhưng tiếng thét lại khiến cho đám trẻ phải bịt tai lại vì quá lớn.

“Dị thú này ít nhất phải trên hạ cấp, nếu nó là Dị thú cao cấp thì chúng ta coi như xong!” Hoàng Khánh Long nhanh chóng lùi về phía sau quan sát, nét mặt trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Những người còn lại cũng đã nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, Nhật Hoàng nói: “Mau đi thôi! Trông nó giống như là chỉ mới thức giấc chứ không phải do phát hiện ra chúng ta đâu! Chạy ngay còn kịp!”

Lời vừa nói ra, cả đám đồng thời gật đầu, sau đó dùng hết sức lực mà chạy ra khỏi khu vực bờ hồ này, đi sâu vào bên trong khu rừng cây rậm rạp hơn. Sinh vật kia bất chợt phát hiện ra tiếng động, chiếc vòi của nó hướng về phía kẻ bỏ chạy, bắn ra cột nước với tốc độ kinh khủng.

Cột nước với áp lực cực lớn nhanh chóng càn quét hết thảy cây cối xung quanh, nhắm thẳng đến đám người Nhật Hoàng đang bỏ chạy.

“Tách sang hai bên!” Nhật Hoàng vội vàng hô, đột nhiên sử dụng năng lực trọng lực lên cả đám khiến cơ thể bọn họ nhẹ hơn chút ít. Điều này khiến cho sức bật của họ được tăng phúc, khiến cơ thể bay ra xa hơn bình thường, cuối cùng tránh được đòn t·ấn c·ông của Dị thú kia.

Sau một lúc, vì đã không còn thấy động tĩnh nào nữa nên nó không tiếp tục t·ấn c·ông, thay vào đó lại bắt đầu lặn xuống đáy hồ kiếm ăn. Sau đó thêm một lúc nữa, đám người Nhật Hoàng mới lại ngoi đầu lên khỏi đám bụi cây rậm rạp, cả đám lúc này đều ướt nhẹp, hoảng sợ nhìn về phía mặt hồ.

“Không nghĩ tới dưới hồ đó lại còn có một con Dị thú nguy hiểm như vậy. Đây là nó còn chưa có thực sự muốn g·iết chúng ta, nếu không giờ này chắc đã nằm nguyên trong cái bụng lớn đó rồi!” Vương Minh sợ hãi thốt lên, dùng một tay vuốt qua trên mặt cho đỡ ướt.

“Mau đi thôi! Rời khỏi phạm vi nơi này càng nhanh càng tốt! Theo như tôi nhớ không nhầm thì đường tới học viện là về phía đông, đi theo hướng đó!” Nhật Hoàng vừa nói vừa chỉ tay về một phía nơi có mắt trời đang dần dần le lói, chính là hướng mà bọn họ sẽ tiến tới.

Năm người tiếp tục lên đường sau khi dừng chân và ăn một chút lương khô ít ỏi. Tốc độ di chuyển cũng không quá nhanh vì sợ đánh động đến những Dị thú khác dẫn đến nguy hiểm.

Nhưng sau khi đi được một lúc, bỗng dưng Vương Minh dừng lại, ánh mắt như thể nhận ra điều gì đó, vội vã ra hiệu cho cả bọn cùng dừng bước. Lúc này bọn họ đang đứng trước một ngọn núi không quá lớn, xung quanh có nhiều bụi cây bao bọc lấy nó.

“Hình như trong đó có thứ gì rất nguy hiểm!” Vương Minh theo bản năng chỉ tay về một bụi cây cỏ đối diện.



Bọn họ muốn tiếp tục đi về hướng đông thì bắt buộc phải đi qua ngọn núi này, nếu không sẽ phải đi đường vòng rất là mệt và trên hết là nguy cơ lạc đường càng cao hơn.

Ánh mắt Hoàng Khánh Long cũng bất chợt hơi sáng lên, chăm chú nhìn vào bên trong bụi cây, sau một lúc tỏ ra hoảng sợ nói: “Dị thú đang ở bên trong đó, cực kỳ nguy hiểm nếu chúng ta đánh thức nó vào lúc này!”

Nghe cậu ta nói như vậy, những người còn lại bắt đầu dè chừng hơn. Bọn họ vừa mới may mắn thoát khỏi Dị thú đáng sợ ở bờ hồ kia, lúc này lại tiếp tục bắt gặp Dị thú khác cũng đang ngủ say trong hang đá này.

“Chắc hẳn phải còn cách nào khác chứ? Hay là thử trèo qua núi này xem sao, tôi thấy cũng không quá dốc và cũng không cao lắm!” Liễu Vân Tiên thử nói ra.

Nhìn lên vách núi, đúng thật là sườn khá thoải và có nhiều đá nhấp nhô ra, hơn nữa độ cao cũng khoảng chừng ba bốn chục mét, vẫn có thể trèo được. Nhưng điều bọn họ sợ chính là trong lúc leo lên, không may gây ra tiếng động đánh thức Dị thú bên trong thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.

“Lúc đó chúng ta đang ở trên vách núi, Dị thú ở bên dưới t·ấn c·ông thì coi như chạy đằng trời cũng không thoát được nó!” Nhật Hoàng giải thích, cậu ta không hoàn toàn đồng ý với ý kiến này.

“Nhưng nếu không như vậy thì chỉ còn cách đi đường vòng, nhỡ may gặp đúng lúc Dị thú khác đi kiếm ăn thì sao đây?” Liễu Vân Tiên dù biết nguy hiểm, nhưng bản thân lại nghĩ cách này chính là cách tốt nhất hiện tại.

“Tôi thấy đúng đấy! Dù sao càng ở lại đây lâu thì càng nguy hiểm hơn nữa mà thôi, đánh liều một phen đi, cẩn thận một chút là được rồi!” Hoàng Khánh Long gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Liễu Vân Tiên.

Thời gian trong rừng này càng lâu thì nguy hiểm xuất hiện tiếp theo sẽ càng lớn hơn nữa, thậm chí có một số Dị thú thuộc về cấp độ mà bọn họ chỉ giống như sâu kiến khi so sánh với chúng.



Cùng lúc đó, tại địa điểm dọc con đường ban đầu mà chuyến xe chở đám trẻ đi tới học viện. Đột nhiên, một đoàn chừng mười người dưới lớp áo đen xuất hiện, từng người đều có mặt nạ che đi gương mặt, hình dạng của mặt nạ đa phần giống nhau, trong đó một người đeo mặt nạ màu đỏ dường như dẫn đầu.

Một người mặt nạ trắng đến gần chiếc xe bus kiểm tra qua một hồi, sau đó quay lại báo cáo với người mặt nạ đỏ: “Dấu vết để lại cho thấy bọn chúng đã lấy phần lớn v·ũ k·hí và lương thực trong xe đi rồi. Hiện tại không biết có còn sống hay không.”

Cùng lúc đó một người mang mặt nạ đen khác lại tới báo cáo sau khi quan sát những v·ết m·áu và vết cháy còn lưu lại, nói: “Dựa vào dấu vết chiến đấu, rất có thể là Dị thú cao cấp Ưng Xám. Hơn nữa còn có dấu hiệu của Dị tố hệ tâm linh.”

Người mang mặt nạ đỏ trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó thì thầm: “Lần này đám Kỵ Sĩ đó để x·ảy r·a t·ai n·ạn như thế, thông tin lộ ra chắc chắn khiến bọn họ thiệt hại nặng nề. Chúng ta phải mau chóng tìm kiếm những đứa trẻ may mắn sống sót, dùng bọn nó làm bằng chứng cho chuyện này!”

Nói xong, đám người áo đen lập tức tản ra xung quanh và bắt đầu tìm kiếm dấu vết của những đứa trẻ. Người mặt nạ đỏ dừng lại đúng nơi diễn ra chiến đấu với Nấm Quỷ Vương, sau khi xem xét tất cả những loại dấu vết, cuối cùng khóe miệng nhếch lên cười thầm.

“Lần này Hội Kỵ Sĩ không biết chúng đã bỏ lỡ điều gì đâu, haha! Bằng mọi giá phải tìm được đám nhóc đó mang về!” Người áo đỏ một lần nữa nhắc nhở, sau đó chính bản thân cũng theo một cơn gió lốc bay lên trên cao để tìm kiếm.