Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cực Hạn Dị Biến

Chương 7: Đá Lở




Chương 7: Đá Lở

Đám người Nhật Hoàng trong lúc này đang chậm rãi leo qua vách núi đá trước mặt. Bọn họ bởi vì lo lắng đánh thức Dị thú đang ngủ say bên trong nên hành động cực kỳ chậm và nhẹ nhàng.

Khi Vương Minh đang định nhảy lên một mỏm đá nhô ra, bất chợt mỏm đá đó vang lên âm thanh răng rắc, ngay sau khi bàn chân cậu ta chạm vào, nó lập tức vỡ vụn ra.

“Không xong rồi! Cứ như vậy sẽ đánh thức nó mất!” Những người còn lại đều hoảng sợ, trong đó Hậu Khánh khẽ hô lên.

Nhưng mà, những vụn đá đó sau khi vỡ ra lại không hề rơi xuống giống như tưởng tượng mà cứ lơ lửng tại một chỗ như vậy. Ánh mắt của mọi người quay ra nhìn Nhật Hoàng, chỉ có năng lực của cậu ta mới làm được như vậy mà thôi.

Nhật Hoàng bình tĩnh điều khiển trọng lực của chúng, theo đó cho chúng từ từ hạ xuống mặt đất mà không phát ra tiếng động nào khiến cả đám thở phào một cách nhẹ nhõm.

Nhưng việc khống chế năng lực như vậy dường như cũng khiến tinh thần Nhật Hoàng mệt mỏi không ít, sắc mặt cậu ta nhìn trông có vẻ hơi đỏ lên.

“Cậu không sao chứ? Có cần dừng lại nghỉ một chút không?” Liễu Vân Tiên đột nhiên quay sang hỏi han.

Tuy có chút lạ lẫm, nhưng Nhật Hoàng vẫn lắc đầu nói: “Không có gì cả! Mau đi thôi!”

Năm người tiếp tục chậm rãi leo lên phía trên, nhưng quá trình cũng không có thuận lợi như vậy. Thỉnh thoảng sẽ lại xuất hiện những sinh vật nhỏ bé ở xung quanh làm phiền họ, nhưng họ vẫn phải cố chịu đựng để không gây ra động tĩnh quá lớn.

Đột nhiên, phía trên cao xuất hiện một đàn khỉ lông vàng, số lượng khoảng mười hai con đang nhao nhao lao về phía này. Bọn chúng đã phát hiện ra nhóm người Nhật Hoàng, chính vì thế nên mới chủ động đến t·ấn c·ông, mục đích là gì không cần nói cũng rõ, Dị thú đa phần đều có hứng thú với thịt người.

“Làm sao bây giờ? Nếu cứ để cho bọn chúng chạy lại như vậy sẽ rất phiền toái!” Vương Minh vội nói, cánh tay phải lúc này đã sẵn sàng chiến đấu.



Mà Liễu Vân Tiên đang đứng trên cao nhất, xung quanh hiện ra hai thanh kiếm băng cỡ nhỏ. Cô ấy điều khiển chúng tức tốc lao về phía đàn khỉ mà t·ấn c·ông, tốc độ nhanh cỡ mũi tên bình thường.

Đàn khỉ di chuyển rất linh hoạt, thế nhưng khi hai thanh kiếm phi tới, không hiểu sao có một con lại không tránh kịp thời, lập tức bị kiếm băng đâm xuyên qua cơ thể.

“Hỗ trợ tốt lắm!” Liễu Vân Tiên cúi xuống khen.

Người vừa mới giúp cô chính là Nhật Hoàng, cậu ta sử dụng trọng lực để kìm chân một con khỉ trong giây lát, đủ thời gian để khiến nó trúng chiêu.

“Tôi không dùng được lâu đâu nên là mọi người nghĩ cách đi!” Nhật Hoàng bình tĩnh nói ra, quả thực là cậu không sử dụng năng lực này thêm quá nhiều lần được nữa.

Hậu Khánh lúc này chợt nhắm hai mắt lại, xong lại đột ngột mở ra mang theo chút hào quang xanh lục kỳ dị. Ngay lúc đó, xung quanh vách đá xuất hiện từng cái bóng xanh, chúng có kích cỡ nhỏ và giống như côn trùng, đều là linh hồn của những con côn trùng mới c·hết gần đây.

Ánh mắt Hậu Khánh giống như vô hồn lại nhìn về phía đàn khỉ vàng, sau đó những con côn trùng màu xanh lục chậm rãi bò đến, tụ tập xung quanh phía bọn chúng.

Đàn khỉ dường như cũng sợ hãi Dị thú đang ngủ say bên trong kia cho nên không dám làm động tĩnh quá lớn. Nhưng đối với chúng, côn trùng thì cũng chỉ là côn trùng không hơn, chúng bắt đầu lao vào dùng hai tay bóp nát tất cả.

Nhưng chính lúc đó, từ hai bên, Hoàng Khánh Long và Vương Minh xuất hiện một cách lặng lẽ. Hai người bứt tốc lao vào một con khỉ ở phạm vi ngoài cùng nhất, đánh ra một đòn trí mạng khiến đầu chúng nổ tung.

Nhân cơ hội đàn khỉ hoảng loạn, hai thanh kiếm băng của Liễu Vân Tiên nhanh chóng kết liễu được thêm hai mạng nhờ sự hỗ trợ của Nhật Hoàng.

Công sức bọn họ luyện tập cả buổi sáng coi như cũng có chút ích lợi vào lúc này. Đàn khỉ còn lại bảy con nữa, chúng đỏ hết mắt lên, bộ lồng vàng xù lên trông vô cùng tức giận.

Nhận thấy năm con người nhỏ bé kia nguy hiểm, chúng bắt đầu có ý định chạy trốn khỏi đây. Nhưng trước đó, một con trong số chúng quay lại nhìn bằng ánh mắt gian mãnh, nó hướng về phía một tảng đá lớn, dùng hai cánh tay hất mạnh cho văng xuống dưới.



Mục đích của nó chính là trước khi đi khiến cho Dị thú trong hang động tỉnh giấc và t·ấn c·ông đám nhân loại này. Nhóm Nhật Hoàng tuy biết vậy nhưng lại bất lực không thể làm gì hơn được, chỉ đành trơ mắt nhìn tảng đá lớn chuẩn bị rơi xuống.

“Dốc hết sức lên lên trên đỉnh, đừng để Dị thú trong đó bắt được!” Liễu Vân Tiên vội vã hô lên, lúc này đã không còn cẩn thận giữ im lặng gì nữa, bởi vì khi tảng đá đó rơi xuống thì bên trong nhất định sẽ phát hiện ra.

Bọn họ nhanh chóng leo lên phía trên, vị trí hiện tại mới chỉ đến gần giữa vách đá mà thôi, còn phải một quãng đường rất dài nữa mới vượt qua được.

Đúng lúc này, Nhật Hoàng đột nhiên ngước lên nói với Liễu Vân Tiên: “Mau điều khiển kiếm của cậu đẩy tảng đá về gần phía cửa hang động, ít nhất có thể câu thêm chút thời gian!”

Vừa nói, Nhật Hoàng vừa tác dụng trọng lực lên tảng đá lớn kia, dù chỉ khiến cho rơi chậm lại chút ít nhưng có còn hơn không. Trong quãng thời gian đó, hai thanh băng kiếm phi tới đánh trúng tảng đá, đẩy nó rơi xuống vị trí chặn ngay trước cửa hang.

Xong xuôi việc này, cả Nhật Hoàng cùng Liễu Vân Tiên đều thi nhau thở hồng hộc, tưởng chừng như sắp đứt hơi đến nơi. Tảng đá đó rất lớn cho nên việc dùng năng lực tác dụng vào nó là một điều vô cùng khó khăn đối với họ, nhưng dù sao thì cuối cùng cũng đã thành công.

Bên trong hang đá đột nhiên vang lên tiếng gầm giận giữ, Dị thú đang ngủ say bên trong đó bắt đầu thức tỉnh. Tiếng gầm cùng với sức mạnh to lớn của nó khiến cho vách đá rung động như muốn nứt ra, cùng với những t·iếng n·ổ vang như một khẩu đại bác bắn phá trong hang động.

Ánh mắt đám người mở to vì sợ hãi trước thứ sức mạnh kinh khủng đó. Hoàng Khánh Long là người đầu tiên phản ứng, cậu ta vận dụng năng lực khiến cho thể chất được tăng cường, sau đó nhảy vọt lên phía trước, đồng thời túm lấy Hậu Khánh đang đứng đờ người ra.

Bên khác, lúc này Vương Minh tuy chỉ hóa hình được một cánh tay thế nhưng thể lực của cậu ta dường như cũng nhanh hơn rất nhiều, lập tức vọt lên phía trên, cấp tốc vượt qua vách đá.

Nhật Hoàng cũng như vậy, dùng chút sức lực ít ỏi của cậu khiến cho cơ thể nhẹ hơn, hỗ trợ việc di chuyển nhanh chóng và không gặp trở ngại chút nào. Nhưng khi cậu ta trông thấy Liễu Vân Tiên, lúc này cô gái lại đang bày ra vẻ mặt mệt mỏi, hơi thở có chút gượng sức vì có lẽ đã dùng đến quá nhiều năng lực vừa này.



Thấy vậy, Nhật Hoàng liền lao về phía đó, không quan tâm mà cầm lấy cánh tay Liễu Vân Tiên, khiến cho cả hai được trọng lực nâng đỡ chút ít, dễ dàng di chuyển nhảy lên phía trên cao hơn.

Phía dưới hang đá, bên trong đột nhiên bay ra tảng đá khổng lồ, sau đó là tiếng gầm dữ dội khiến khắp vách đá rung lên. Bước ra là một sinh vật cao hơn năm mét, nặng như một chiếc xe tải, toàn thân nó làm từ đá cứng cáp, cái đầu nhỏ phía trên bao gồm miệng đen sâu hoắm và đôi mắt xanh sáng rực.

“Đó là Thạch Nhân! Nguy rồi!” Liễu Vân Tiên được Nhật Hoàng kéo đi, khi ngoảnh đầu quay lại thì lập tức tỏ ra kinh hoảng vô cùng.

Thạch Nhân, một loại Dị thú tiến hóa từ bên trong các mỏ khoáng thạch lâu năm. Cơ thể nó được hình thành từ quặng đá, cùng với linh trí đến từ việc hấp thụ các sinh vật như sâu bọ sinh sống bên trong đó, mà để làm được ra sự tiến hóa này thì chỉ có Dị Tố mà thôi.

“Nó đã phát hiện ra chúng ta rồi, cẩn thận đừng để nó t·ấn c·ông trúng!” Mắt thấy Thạch Nhân đã nhìn lên trên vách đá đồng thời hai tay chuẩn bị vác lên một tảng đá to bên cạnh, Liễu Vân Tiên lập tức hô lên cảnh báo.

Cũng may là lúc này bọn họ đã đứng gần phía trên đỉnh, khoảng cách so với phía dưới khá xa nên thiết nghĩ Thạch Nhân dù có khỏe mấy cũng khó lòng mà vươn tới được đó.

Nhưng đúng lúc hai người Hoàng Khánh Long và Hậu Khánh vừa chạm chân đỉnh vách đá, Vương Minh cũng suýt soát kịp thời bám tay vào phía trên đó thì Thạch Nhân đã vung người ném ra tảng đá khổng lồ kia với sức mạnh không tưởng.

Tảng đá bay đi thật nhanh, tưởng chừng như một viên đạn pháo bắn ra từ xe tăng, tốc độ của nó là thứ mà không ai trong nhóm người lường trước được.

“Đáng c·hết! Sao nó có thể khỏe như vậy?” Nhật Hoàng vừa kịp liếc mắt xuống dưới thì đã thấy tảng đá gần tiếp cận nơi mà cậu ta đứng.

Đồng thời Nhật Hoàng nhìn sang Liễu Vân Tiên đang hấp hối bên cạnh, trong đầu bất chợt hiện lên suy nghĩ táo bạo. Cậu khẽ buông lỏng tay ra khỏi Liễu Vân Tiên, sau đó vòng ra sau dùng cả hai cánh tay cố gắng nâng cơ thể Liễu Vân Tiên lên.

Kèm theo sức mạnh từ trọng lực, khiến cho Liễu Vân Tiên còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị đối phương hất tung lên trên cao. Ngay lúc đó, Nhật Hoàng nói: “Mau đi đi! Tôi sẽ tìm tới các người sau!”

Nói xong, ánh mắt cậu ta nhìn xuống phía dưới vách đá cao chừng bốn mươi mét, một cảnh tượng vĩ ngạn ập vào trong mắt, cũng đồng thời khiến cho trái tim cậu ta đập thình thịch.

“Đừng ngu ngốc như thế! Cậu định c·hết à?” Liễu Vân Tiên lúc này không hiểu sao, cơ thể cô cảm giác nhẹ bẫng và cứ theo lực đẩy của Nhật Hoàng mà lao lên phía trên cao, sau đó được Vương Minh dùng một tay tóm lại.

Cả bốn người đồng thời nhìn vào Nhật Hoàng phía dưới, trong lòng không hiểu đang có suy nghĩ thế nào. Nhưng bọn họ đều biết, cậu ta chuẩn bị làm gì đó mà sẽ không phải hi sinh một cách ngu ngốc.

“Mau đi thôi! Tin tưởng cậu ta!” Vương Minh mang theo Liễu Vân Tiên trèo tới bên trên vách đá, trước đó cũng đã cùng với Nhật Hoàng nhìn qua nhau, cậu có thể thấy được ý chí bên trong đôi mắt của Nhật Hoàng. Và dường như một loại bản năng có sẵn, không hiểu sao lúc này Vương Minh lại cảm giác e sợ Nhật Hoàng hơn là Thạch Nhân kia, đó là thứ khiến cậu ta tin tưởng Nhật Hoàng đến vậy.