Nhìn thấy nhiều tên cường tráng hung hăng xuất hiện, sắc mặt Nghiêm Khoan tái nhợt.
Anh ta vội vàng nhắc nhở: “Lý Quân mau chạy đi, nếu không sẽ bị họ đánh chết.”
Vương Đại Xuyên ở phía đối diện nghe vậy thì cười lạnh. “Chạy? Có quá muộn rồi không?”
Lúc này, đám người đã bao vây Lý Quân.
“Xong đời, thật sự xong đời rồi."
Hai chân Nghiêm Khoan run rẩy vì sợ hãi, anh ta gần như không thể đứng vững được.
Những sinh viên đứng xem cũng lần lượt lùi lại, sợ bị tai bay vạ gió. Đồng thời, có vài người ánh mắt oán trách nhìn qua Lý Quân.
Nếu không phải vì Lý Quân, Nghiêm Khoan cũng sẽ không bị Vương Đại Xuyên ghi hận.
Đối với những sinh viên này, Vương Đại Xuyên là sự tồn tại giống như Diêm Vương sống.
“Vương tổng...” Giọng nói của Nghiêm Khoan run rẩy, muốn xin tha. Vương Đại Xuyên không thèm nhìn Nghiêm Khoan.
Cái loại tôm tép này hắn chỉ tiện thể xử lý mà thôi, Lý Quân mới là mục tiêu của hắn.
Lý Quân vẫn nhìn Vương Đại Xuyên với vẻ mặt thờ ơ: “Đây là toàn bộ thực lực của ông à, quá ít, không đủ để tôi động tay.”
Vương Đại Xuyên nghe vậy thì vô cùng tức giận. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một tên nhóc phách lối như vậy. Đã bị người của hắn vây quanh rồi còn dám cứng miệng.
Từ trước đến nay luôn là hắn bắt nạt người khác, hôm nay là lần đầu tiên hắn bị người khác bắt nạt, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng được.
“Nhìn cái con mẹ mày!”
Lý Quân nhổ nước bọt về phía Vương Đại Xuyên, vô cùng kiêu ngạo. Nghiêm Khoan sợ đến mức ngã quy xuống đất.
Đấn lúc nào rồi mà Lý Quân còn dám khiêu khích Vương Đại Xuyên.
Những sinh viên xung quanh cũng cảm thấy tam quan sụp đổ.
Sắc mặt Vương Đại Xuyên càng ngày càng u ám, hắn lạnh lùng nói: “Quỳ xuống cho ông."
Người hắn toàn mỡ, mỗi lần nói chuyện, cơ thể không ngừng rung theo.
Cộng với đám thủ hạ đứng xung quanh càng khiến khí thế của hắn tăng lên cực điểm.
Nghiêm Khoan nào dám phản kháng, bịch một tiếng quỳ xuống.
Vương Đại Xuyên thấy Lý Quân vẫn đứng vững ở đó, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.
“Tên nhóc kia, xem ra mày thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Nghiêm Khoan bên cạnh vội vàng kéo quần áo của Lý Quân.
“Lý Quân, quỳ xuống, chúng ta đánh không lại ông ta đâu.”
Lý Quân mỉm cười: “Thầy Nghiêm, sao thầy không tin em? Những người này thật sự không đám để em xem trọng, em không còn là Lý Quân của ba năm trước nữa.”
Vừa nói, anh vừa duỗi tay kéo Nghiêm Khoan lên.
Nhưng Nghiêm Khoan không chịu đứng lên.
Ai mà lại chẳng muốn là người ngay thẳng, mạnh mẽ thế nhưng lúc này đứng lên phải trả cái giá mà anh ta không thể chịu đựng nổi.
Lý Quân thở dài, đây là nỗi bi ai của nhân vật nhỏ bé.
Ba năm trước anh cũng giống như Nghiêm Khoan, căn bản không có sức chống cự khi đối mặt với thế lực như vậy.
Khi ra tù, anh thề rằng không ai có thể bắt nạt mình nữa. Nghĩ đến đây, Lý Quân đi thẳng tới chỗ Vương Đại Xuyên.
Ngay lúc mọi người không biết Lý Quân định làm gì thì thấy Lý Quân giơ lòng bàn tay lên.
“BốpI” Anh tát một cái vào mặt Vương Đại Xuyên.