Một cái tát khiến tất cả những người xung quanh sững sờ, bao gồm cả Vương Đại Xuyên.
Vương Đại Xuyên lập tức phản ứng lại, tức giận gầm lên: “Đánh nó cho tao.” Vương Đại Xuyên nói xong, thuộc hạ của hắn vội vàng chạy tới chỗ Lý Quân. “Đùng!”
Ngay khi một tên trong số chúng giơ năm đấm lên, hắn đã bị Lý Quân đánh vào cằm, hai chân bị hất lên, toàn thân ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, Lý Quân dùng hắc hổ đào tâm đánh vào ngực một tên khác. Tiếng “rắc” vang lên, lồng ngực của hắn lập tức vỡ vụn.
Miệng hắn phu ra máu rồi ngã xuống đất.
Lý Quân liên tiếp đánh hai người, uy phong lẫm liệt.
Hai mắt Vương Đại Xuyên mở to, hắn không ngờ thân thủ Lý Quân lại tốt như vậy, chẳng trách Lục Kỳ lại nói Lý Quân không dễ chọc.
Hắn lập tức gầm lên giận dữ: “Tất cả không cần nương tay, cầm đao chém chết nó cho tao, chém chết tao sẽ chịu trách nhiệm.”
Nghe thấy Vương Đại Xuyên nói, tất cả thuộc hạ của hắn lập tức lần lượt lấy đao ra, chuẩn bị chém Lý Quân.
“Đùng!”
Đúng lúc này, một thanh âm vang lên.
Động tác của tất cả đều dừng lại.
Đó là tiếng súng.
Cách đó không xa, Lương Dũng đang cầm súng trong tay, nhắm lên trời. Ông là người đã bắn phát súng đó.
“Tôi xem ai dám động vào thiếu gia nhà tôi.”
Giọng nói tức giận của Lương Dũng vang lên.
Với một khẩu súng trong tay, trông ông khá đáng sợ.
Sắc mặt Vương Đại Xuyên cũng thay đổi.
Không nghĩ tới có người lại sử dụng súng.
Nhưng hắn nhanh chóng cười lạnh.
“Hù dọa ai đây? Tôi không tin anh dám nổ súng giết người.”
Hắn vừa nói hết câu.
“Đùng!”
Một tên cường tráng cầm đao trong tay ngã thẳng xuống đất với một lỗ máu trên đầu.
“Uet Uct” Máu tươi từ lỗ đạn chảy ra.
Đột nhiên, hiện trường rơi vào im lặng, chỉ có tiếng nước nuốt nước bọt điên cuồng.
Bình thường thuộc hạ của Vương Đại Xuyên vô cùng tàn nhẫn, động một tí là đánh người ta thành tàn phế.
Nhưng khi đối mặt với súng, chúng vẫn cảm thấy khiếp đảm.
Khuôn mặt Vương Đại Xuyên cũng trắng bệch, đầu đổ mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Anh, anh dám giết người?”
Lúc này, Lương Dũng cầm súng đi tới.
Thời điểm đi ngang qua đám đông, ông bắn thêm hai phát súng nữa, lại có hai người ngã xuống đất.
Lần này, Vương Đại Xuyên bị dọa đến mức chân đều mềm nhữn.
“Giết người thì sao? Nếu anh dám động vào thiếu gia nhà tôi, giết cả nhà anh cũng không quá đáng.”
Khẩu súng trong tay Lương Dũng lúc ẩn lúc hiện trong đám đông, bất cứ ai bị nòng súng quét qua lập tức đều sợ hãi giơ tay lên.
Một người đàn ông cường tráng chuẩn bị trốn đi nhưng bị Lương Dũng bắn, trực tiếp ngã xuống đất.
Đợi đến khi tất cả mọi người không dám động đậy, Lương Dũng đi tới trước mặt Lý Quân, thấp giọng nói: “Thiếu gia, thuộc hạ đến chậm một bước.”
Lúc này, vài chiếc xe nhanh chóng chạy tới. Xe dừng lại, những người đàn ông mặc đồ đen bước xuống.
Trong tay ai cũng có súng, họ trông lạnh lùng và tàn nhẫn như những sát thủ chuyên nghiệp.
Sau khi những người này xuất hiện, họ bao vây đám người Vương Đại Xuyên lại.
Mặc dù chỉ có hơn mười người, không bằng Vương Đại Xuyên, nhưng họng súng lại khiến người của Vương Đại Xuyên không dám nhúc nhích.
Thế là đám người Vương Đại Xuyên lần lượt ném vũ khí trong tay xuống, ôm đầu ngồi xổm ở trên mặt đất.