Cực Phẩm Chiến Long

Chương 387: Quần áo cô rách nát




Bên trong kho hàng ở ngoại ô phía Bắc.

Một cậu bé nấp sau thùng container, cả người đang run rẩy sợ hãi. Trước mặt cậu, Tống Chân dang rộng hai cánh tay che chắn.

Quần áo cô rách nát, trên mặt dính đầy vết máu, đang nhìn chằm chằm một gã đàn ông trung niên đứng cách đó không xa với vẻ hoảng sợ xen lẫn tức giận.

Mà ở phía sau gã đàn ông đó có vài tên thuộc hạ đang đứng, trên mặt chúng đều đang nở nụ cười nham hiểm.

“Tống Chân, Tống đại tiểu thư, đưa cái lọ kia ra đây, nếu không cô và em trai cô đều phải chết.”

Gã trung niên nhìn chằm chằm Tống Chân, vẻ mặt gã vô cùng lạnh lẽo..

Trên bàn tay của gã hẵn đầy vết máu, trên quần áo bị máu tươi bắn lên ướt sũng.

Máu tươi này tất cả đều là của người nhà họ Tống, chính gã đã giết sạch cả nhà họ Tống.

"Mày giết người nhà tao! Trên tay mày dính đầy máu của người nhà họ Tống, còn muốn lấy đồ sao?! Mày cứ nằm mơ đi!”

'Tống Chân vẻ mặt căm hận nói: Cho dù tao chết, mày cũng sẽ không có được. cái lọ đó đâu!”

“Vậy sao?”

'Trong mắt gã trung niên lộ ra vài phần dữ tợn.

Gã giết cả nhà họ Tống, đương nhiên không ngại giết thêm một Tống Chân, nhưng mà cái lọ kia gã chưa lấy được, gã phải cạy miệng Tống Chân trước, nếu không sẽ vĩnh viễn không biết cái lọ kia ở đâu mất!

“Cái lọ kia là nhà họ Tống tao bỏ số tiền lớn mua về, để lấy được cái lọ đó mà mày giết sạch người nhà tao, thù này! Hận này! Tao có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn mày!”

'Tống Chân nghiến răng nghiến lợi nói.

'Tống Chân hiểu rất rõ gã trung niên trước mắt này là dạng người gì, kể cả cô có nói cho gã biết cái lọ ở đâu thì đối phương cũng sẽ không tha cho cô, dù sao.

cũng là người sắp chết, cô tuyệt đối không để kẻ thù chiếm được lợi!

Lúc cả nhà họ Tống đang bị tàn sát, Tống Chân hốt hoảng mang theo em trai chạy tới nơi này.

Vốn cô định lặng lẽ gọi điện thoại cầu cứu Lý Quân nhưng thật không ngờ đúng lúc Lý Quân gọi tới, tiếng chuông điện thoại làm cho gã trung niên nhanh

chóng phát hiện được chỗ nấp của cô và em trai.

'Thù hận gần như nhấn chìm cả người Tống Chân! Cô hận không thể băm vằm gã trung niên ra làm trăm mảnh, nhưng cô biết mình không có khả năng báo thù.

Vẻ mặt gã trung niên âm trầm, gã liên tục tự hỏi bước tiếp theo phải làm sao, sâu trong ánh mắt gã là sát ý lạnh lẽo!

Tống Chân rất thông minh, cô biết dù sao cũng chết nên gã rất khó ép cô khai ra tung tích của cái lọ.

Nhưng mà thứ trong lọ đó quá quan trọng.

Sau một khắc, gã quyết đoán ra tay, một con dao găm từ trong tay bay ra, hóa thành vệt sáng đánh vào đầu gối Tống Chân.

“Bùm bùm!”

Máu bắn tung tóe trên đầu gối, Tống Chân quỳ rạp xuống đất.

Gã trung niên đương nhiên sẽ không dễ dàng giết chết Tống Chân, gã muốn tra tấn để ép hỏi cô tung tích của cái chai!

“Có nói hay không?!”

Ánh mắt gã trung niên âm độc hỏi.

'Tống Chân đau đến mức trán chảy đầy mồ hôi lạnh.