Phần Thiên Dã là đệ tử chân truyền của Đại trưởng lão, cường giả Tông Sư, từng là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Điện chủ.
Nhưng giờ đây, gã thậm chí không thể đỡ nổi một chiêu của Lý Quân, chỉ một chưởng của Lý Quân đã đánh gãy cổ gã, người bay vèo ra ngoài. Google 𝗇ga𝘺 tra𝗇g ﹎ 𝘛rùⅿ𝘛r𝙪𝘺ệ𝗇.v𝗇 ﹎
Điều này khiến mọi người có mặt phải cân nhắc thực lực thực sự của Lý Quân đã mạnh mế đến mức nào?!
"Còn ai muốn đồi lại công lý cho Lôi Kim Sinh, cứ đứng ra.
Lý Quân bước tới trước mặt Phần Thiên Dã, giơ chân lên dẫm lên cố hẳn.
“Rắc!"
Phần Thiên Dã vốn đang cố gắng giấy giụa, giờ đã hoàn toàn tắt thở, miệng trào ra máu tươi.
Trong đám đông, những người thuộc phe Đại trưởng lão gầm lên giận dữ, mắt đỏ ngầu, hận không thể lột da xẻ thịt Lý Quân.
Có người đã rút vũ khí, nắm chặt nằm đấm, sắp sửa lao ra.
"Tất cả im lặng cho tôi!"
Sắc mặt Tam trưởng lão cũng vô cùng khó coi.
Ban đầu ông ta tưởng rằng nếu để Phần Thiên Dã ra tay, ít nhất cũng có thể đấu với Lý Quân một trận, không ngờ lại chết nhanh như vậy, ông ta cũng không kịp ngăn lại.
Nhìn đám người phẫn nộ, Tam trưởng lão quát lớn: "Lý Quân là Thiếu chú, các ngươi không thể hồn láo như vậy, nhưng dù Thiếu chủ phạm phải sai lãm, cũng phải chịu trừng phạt."
Trong lòng Tam trưởng lão cũng có lửa giận.
Tất nhiên, ông ta là một lão già khôn khéo, sẽ không bốc đồng trực tiếp ra tay với Lý Quân, mà trước tiên phải gán tội cho Lý Quân, khiến Lý Quân hoàn toàn không thể gượng dậy.
Tam trưởng lão răn dạy đám người xong, ánh mắt âm trầm nhìn Lý Quân: "Thiếu chủ, Phần Thiên Dã chỉ
hỏi cậu vài câu, cậu lại giết chết gã, tàn bạo như vậy, cho dù cậu là người được Điện chủ đích thân chọn làm người thừa kế, cũng phải cho mọi người một lời giải thích chứ!”
“Ha ha, Tam trưởng lão, nói nhiều như vậy, chẳng phải ông muốn phế bỏ vị trí thiếu chủ của tôi, rồi giết chết tôi sao?"
Giữa sảnh lớn, Lý Quân nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt sắc đảo qua một vòng các vị trưởng lão, cao giọng nói: "Lão đầu đã chọn tôi làm người thừa kế Chiến Long Điện, vậy tôi cũng không thể làm mất mặt ông ấy, mấy người kéo bè kết phái, định chiếm lấy cơ nghiệp của lão đầu, trong mắt tôi cũng chả khác gì một đám ô hợp rác rưởi!"
“Tôi nói lời này, mấy người nghe cho kỹ, hôm nay ai cũng có thể ra tay với tôi, nếu có thể giết được tôi, cứ việc lấy đi vị trí Thiếu chủ. Nếu không giết được tôi, thì cứ chuẩn bị để đầu của minh lại!"
“Thiếu chủ quả thật gan dạ, đây là chính miệng cậu nói đấy!” Ánh mắt Tam trưởng lão lóe lên tỉa sáng.
Ra tay với Lý Quân, dù họ có bịa ra lý do gì đi nữa, suy cho cùng cũng là mưu phản.
Nhưng bây giờ Lý Quân chủ động nói ai có thể giết được anh, thì có thế lấy đi vị trí thiếu chủ của anh, điều này vừa nay cho bọn họ lý do để ra tay.
“Thiếu chủ thật ngông cuồng, dựa vào chút thực lực của mình mà coi thường người khác” Lục trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự làm bậy thì không thể sống, cậu đã chú động đề xuất, vậy thì chúng tôi cũng sẽ không để cậu thất vọng đâu!"
Ánh mắt Lý Quân không chút gợn sóng lướt qua Lục trưởng lão, lạnh lùng nói: "Cái đầu của ông tôi đã đặt trước rồi, lát nữa sẽ cho nó chuyển nhà
Lục trưởng lão mặt đây tức giận: "Cái đầu của tôi ở ngay trên cổ, xem thử cậu có bản lĩnh lấy được hay không”
"Cái đầu của ông, còn có cái đầu của các trưởng lão ở đây hôm nay, tôi đều muốn” Lý Quân cười khẩy.
Vài vị trưởng lão định nói gì đó, nhưng Lý Quân đã lười phí lời với họ, dõng dạc nói: "Nói ít thôi, ai muốn. lấy mạng tôi cứ ra tay, tôi sẽ tiếp từng người một”
Anh vô cùng kiêu ngạo, ngang tàn, dường như. chẳng coi ai ra gì.
Ngay cả Cửu trưởng lão và Lương Dũng cũng nhíu mày.
Thực ra, có rất nhiều cách để hóa giải kiếp nạn hôm nay, nhưng Lý Quân lại chọn cách trực tiếp nhất, cũng khó khăn nhất, chính là thẳng thừng xé rách da mặt với tất cả những ai chống lại anh, một mình đối đầu với tất cả mọi người.
"Đường chủ Kinh Chập, cậu ra tay trước đi” Tam trưởng lão lên tiếng.
Chỉ thấy trong đám người, một người đàn ông trung niên đứng dậy, đi thẳng đến trung tâm sảnh lớn.
Hắn chính là Đường chủ Kinh Chập trong hai mươi tư phân đường.
Hắn giơ tay ôm quyền với Lý Quân: "Lý Quân, bản thân cậu là thiếu chủ, tôi là thuộc hạ, không nên phản nghịch, nhưng Đại trưởng lão đối với tôi có ơn nặng, như núi, cậu giết đệ tử của ông ấy, tôi buộc phải ra tay."
Đường chủ Kinh Chập dứt lời, nằm chặt tay, khí thế trên người bùng lên, chiến ý ngút trời, sau lưng như có tiếng báo gào thét, chính là Quyền Ý của hắn.
Lại thêm một vị tông sư, nội tình của Chiến Long Điện quả thực khủng bố.
Ở những nơi khác, mỗi vị tông sư đều là người cao cao tại thượng, trấn áp một phương, nhưng trong Chiến Long Điện, lại xuất hiện nhan nhắn.
Tuy nhiên, Lý Quân vẫn đứng đó, ung dung tự tại, không hề có ý định ra tay.
Tam trưởng lão nhíu mày nói: "Lý Quân, sao cậu còn không ra tay, sợ hãi rồi sao?"
Lý Quân lắc đầu: "Theo tôi biết, phe Đại trưởng lão có tổng cộng tám vị Đường chủ, bảy vị còn lại cũng cùng ra tay đi.”
Đã có tám người, đánh từng người một quá chậm, chỉ bằng một lần giải quyết hết cho xong.
Dù sao ngoài mấy vị Đường chủ, còn có người phụ trách của các khu vực, thêm cả mấy vị trưởng lão, Lý Quân không muốn lãng phí thời gian.
Tam trưởng lão sửng sốt một chút, rồi nói:"Lý Quân, đây là do cậu nói:
"Tám tên rác rưởi thôi, tôi chỉ cần búng tay là chết” Lý Quân ngạo nghễ nói
Cái gì?
Chỉ cần búng tay là chết?
Nghe vậy, các vị trưởng lão không khỏi nhíu mày.
Vậy mà dám nói tám vị Đường chủ là rác rưởi, cả tám người đó ai cũng là cao thủ cảnh giới Tông Sư.
Tuy rằng có người chỉ mới đột phá Tông Sư, nhưng tám người liên thủ, sức mạnh tuyệt đối vô cùng khủng bố.
Ngay cả Tam trưởng lão cũng không dám nói lời ngạo mạn như vậy.
Tám vị Đường chủ ai nấy đều giận không có chỗ trút lời nói của Lý Quân khác gì sỉ nhục bọn họ!
Tam trưởng lão không khỏi cười lạnh một tiếng: "Lý Quân, cậu quá kiêu ngạo rồi, tám vị Đường chủ liên thủ, ngay cả tôi cũng không dám nói có thể đánh bại họ, cậu nói lời ngông cuồng như vậy càng chứng tỏ cậu ngu xuẩn!
"Ông không được không có nghĩa là tôi không được." Lý Quân nhìn Tam trưởng lão với vẻ mặt khinh bi: "Không chỉ tám người họ là rác rưởi, trong mắt tôi, ông cũng là rác rưởi”"