Cưng Chiều Chàng Ngốc

Chương 30




Hạ Lam bị Vương Tuấn càn quét đến mất luôn kiểm soát, siết chặt bàn tay thành nắm đấm, đập nhẹ vài cái lên ván gỗ, đôi mắt đẹp lấp đầy du͙© vọиɠ. Hắn bức cô điên lên rồi!

Cô cong lưng hét lên một tiếng rồi vô lực gục đầu vào cửa, thở hồng hộc, bên trong cô kịch liệt co bóp như muốn nghiền nát cái vật thô to vẫn đang khi dễ cô.

Vương Tuấn đột ngột nắm chặt hông Hạ Lam, gầm lên một tiếng, côn ŧᏂịŧ cực đại giật giật phun trào đầy rẫy bên trong cô.

Họ cứ như vậy giữ nguyên tư thế, thở hắt ra vài hơi rồi im lặng hưởng thụ những khoái lạc còn lưu đọng sau cơn mây mưa sóng gió.

Đến khi cậu bé bên trong mệt mỏi thu lại rồi theo dịch đυ.c trôi tuột ra ngoài, Vương Tuấn mới thỏa mãn kéo quần lên, xoay Hạ Lam lại, kéo cô vào lòng, sủng nịnh liếʍ láp đôi môi đỏ mọng.
Cảm giác có gì đó không đúng, cô đẩy tên to xác ra, quét mắt từ đầu đến chân hắn, ngoại trừ khóa quần mở tung ra thì không có gì thay đổi, cô bất bình cong môi.

"Anh lột sạch em mà anh vẫn còn nguyên vẹn vậy sao?"

Vương Tuấn nở nụ cười vô tội.

"Do anh không chờ được, nhưng nếu em muốn, bây giờ anh vẫn có thể cởi."

Câu nói chấm dứt, hắn thô lỗ giật tung hàng nút áo, đá đôi giày da sang một bên, rất điệu nghệ biểu diễn một màn thoát y.

Hạ Lam không những không tán thưởng, lại còn dửng dưng bước ngang qua thân thể lõα ɭồ 6 múi gợi cảm. Nhưng vừa đi được vài bước lại bị một lực lớn kéo ngược trở về, giữ chặt trong l*иg ngực vạm vỡ.

"Anh đã chiều ý em, cởi sạch sẽ rồi, em phải thưởng cho anh chứ."

Cô chưa kịp phản ứng thì lại cảm nhận có gì đó đang trướng to ra, thô kệch và nóng rực, ngọ nguậy trước bụng mình.
Hạ Lam ngước lên liền bắt gặp nụ cười ngô nghê, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên tia không đứng đắn.

"Nó cũng muốn em thưởng cho nó nữa! Lúc trên xe em đã quyến rũ anh, chỉ an ủi một lần thì không đủ đâu!"

"Anh hư hỏng thì đừng có đổ thừa cho em! Người ta ở ngoài đường hôn nhau đầy, có thấy ai nổi cơn như anh đâu!"

Hắn hôn nhẹ lên đôi môi bướng bỉnh.

"Lúc người ta nổi cơn em thấy được sao?"

"Anh... đồ cà chớn, em không chơi với anh nữa! Buông ra đi!"

Hắn bật cười thành tiếng, ôm cô vợ nhỏ lên đi nhanh vào phòng.

-"Anh muốn gì?"

-"Anh vẫn chưa nổi cơn xong! Nhưng lần này sẽ để em kêu rên trên giường cho thoải mái hơn, chịu không? Hay em thích ở sofa?"

Hạ Lam thầm than vãn trong lòng, ai đã tráo đổi chàng ngốc của cô rồi vậy?

"Em chiều anh hư rồi!"

"Khi nào? Anh ngoan lắm mà, luôn nghiên cứu và học hỏi kiểu mới để phục vụ em."
Đặt cô vợ xinh đẹp lên giường, Vương Tuấn nằm đè lên trên, không biết vô tình hay cố ý mà hai nơi tư mật lại dính sát vào nhau, làm cô có chút nhột nhạt và bứt rứt.

"Anh nghĩ là mình nên thử tất cả mọi nơi trong nhà, kể cả phòng gym. Anh sẽ order vài bộ costume giống trên phim, em thích không?"

Hạ Lam chưa kịp phản ứng thì môi lưỡi lại bị chiếm đoạt đến hít thở không thông. Hắn vừa đặt câu hỏi hay là câu khẳng định vậy? Hình như cô không phải cưới một con sói bình thường, mà là một con sói biếи ŧɦái!

Hắn rong ruổi chơi đùa trên khắp cơ thể cô, nơi nào hắn lướt qua đều để lại vương vấn. Thân thể này dường như đã không còn nghe theo sự điều khiển của cô nữa, nó khao khát được Vương Tuấn yêu thương nhiều hơn. Cảm giác thật ngứa, thật nóng, thật trống rỗng! Tiểu huyệt bên dưới đã khóc lóc ướt đẫm, tại sao tiểu đệ của hắn không chịu vào an ủi vậy?

"Aa..em..em...muốn..."

Hắn dừng luật động của ngón tay đang ra vào u động mê người, đầu cúi thấp phà khí nóng lên gương mặt đỏ ửng màu du͙© vọиɠ.

"Em muốn gì?"

Khốn kiếp! Hắn chắc chắn là đang đùa giỡn cô mà! Cô thật đã chiều hư hắn rồi! Không cho thì cô tự lấy!

Hạ Lam bức xúc đẩy Vương Tuấn sang một bên, nhanh nhẹn leo lên chế ngự phía trên, kéo côn ŧᏂịŧ căng trướng đến trước cửa động, từ tốn nuốt chửng nó vào bụng, ngấu nghiến chà đạp nó. Cô di chuyển lúc nhanh lúc chậm, kɧoáı ©ảʍ từ nơi hoan hợp khuếch đại, lan nhanh ra khắp cơ thể cả hai, ăn mòn toàn bộ lý trí của họ. Thanh âm ái lạc vô cùng nhịp nhàng hòa lẫn với tiếng rêи ɾỉ ám muội.

Vương Tuấn mê mệt nhìn cô gái đang cưỡi trên người mình, từ khuôn mặt gợϊ ȶìиᏂ cho đến thân thể nóng bỏng, tất cả đều làm cho thần trí hắn điên dại.

Gian phòng tràn ngập mùi vị da^ʍ mỹ, không khí xung quanh cũng chịu không nổi màn kí©ɧ ŧìиɧ nóng bỏng mà cô quệt lại khiến cả hai phải há miệng thở dồn dập.

Hạ Lam chuyển động nhanh dần, ngửa cổ, mù mịt nhìn lên trần nhà tím. Cô đột ngột ưỡn ngực, cong lưng kêu to một tiếng rồi mềm nhũn đổ nhào xuống nệm thịt săn chắc.

Vương Tuấn yêu thương vuốt ve tấm lưng âm ẩm mồ hôi, ngoan ngoãn chờ cô ổn định nhịp tim và hơi thở.

Cô bất ngờ ngồi dậy, leo ra khỏi người hắn, bỏ hai chân ra khỏi giường, ý định tẩu thoát vô cùng rõ ràng.

"Em đi tắm!"

Vừa chạy được 3 bước liền bị một đôi tay hữu lực nhấc lên đem ngược về giường, chèn ép bên dưới thân ảnh to khỏe.

"Em ăn no rồi muốn bỏ rơi anh sao?"

"Mặc kệ anh! Liên quan gì đến em!"

Vương Tuấn thích thú cười nhẹ, rất nhanh đã lật Hạ Lam nằm sấp lại, mạnh mẽ kéo hông cô lên cao.

"Anh nghĩ bất cứ nơi nào trên người anh đều có liên quan đến em."

Hắn cầm lấy phân thân cực đại, từ phía sau mạnh mẽ ấn vào phái nữ mềm mại vẫn đang ướŧ áŧ. Lạc thú xâm nhập làm cho cô và hắn vô thức bật ra tiếng rên nhẹ. Hai thân thể một lần nữa bị dục hỏa thiêu cháy tràn lan cả tâm hồn và thể xác. Hắn thúc đẩy không biết bao nhiêu lâu, bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn là trút hết tất cả yêu thương vào sâu bên trong cô.