Ngồi trên sofa quen thuộc, Hạ Lam nhìn quanh những khung ảnh cưới được treo đầy bốn phía, nghĩ đến cô lại vui vẻ mỉm cười, cô kêu hắn chọn vài tấm hình mà hắn thích nhất và kết quả là tất cả đều được l*иg khung, lớn nhỏ khác nhau, bày biện khắp nhà. Vậy mà vẫn chưa thỏa mãn, hắn còn đặt khung hình điện tử, tự động chiếu tất cả ảnh cưới, một cái trên bàn làm việc, một cái treo ở đầu giường. Nếu cô không kiên quyết ngăn cản, có lẽ trong nhà tắm cũng sẽ có hình cưới của họ.
Nụ cười hạnh phúc kéo dài vô tận, Hạ Lam yêu thương nhìn đến người đàn ông đang chăm chỉ làm việc phía xa, tuần sau là sinh nhật của hắn, mà cô và hắn cứ dính chặt không rời phút giây nào thì làm sao tạo bất ngờ đây?
Cô nói muốn ra ngoài, hắn lập tức nắm tay dắt đi. Cô lên tiếng xin đi làm, hắn liền chằm dằm và buồn bực suốt mấy ngày, còn không ngừng lập đi lập lại câu nói quen thuộc không được bỏ anh. Có đôi lúc cô cũng tức giận vì tính chiếm hữu và ích kỷ của Vương Tuấn nhưng khi nghĩ đến quá khứ hãi hùng và những năm tháng đau buồn mà hắn đã trải qua thì bao nhiêu giận dỗi trong cô lập tức tan biến.
Ông trời đã kéo cô đến bên hắn có lẽ muốn cô bù đắp lại tất cả tình thương mà hắn chưa bao giờ nhận được, vì vậy ngoài thương yêu và chiều chuộng thì cô cũng chỉ có thể chiều chuộng và thương yêu hắn.
Không nghĩ ra được cách tạo bất ngờ cho Vương Tuấn, cuối cùng Hạ Lam đành nói thẳng ý định trong lòng: "Mai là sinh nhật anh, em không tạo bất ngờ được cho anh, vậy nên... ngày mai em sẽ làm tất cả mọi việc theo ý anh, có chịu không?"
Đôi mắt sâu hun hút của hắn lập tức bật chế độ đèn pha.
"Em sẽ nghe lời anh cả ngày sao?"
"Phải!"
"Anh muốn gì em cũng sẽ làm đúng không?"
"Đúng!"
Vương Tuấn thú vị nâng lên khóe môi mỏng, nheo mắt nhìn cô vợ đáng yêu từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
-"Nè, mặt anh bây giờ nhìn gian lắm, có phải đang nghĩ chuyện xấu xa gì để chọc phá em không?"
-"Anh đã khi nào chọc phá em đâu!?"
...
Sáng hôm sau, chuông cửa vừa vang lên một lần, Hạ Lam vội vàng chạy ra ôm vào nhà nào là bánh kem, giỏ hoa lớn làm từ nhiều loại trái cây tươi cao cấp khác nhau, một bó hoa hồng, rượu vang và một hộp quà được gói xinh xắn.
Vương Tuấn cũng nhanh chân đi ra giúp đỡ nhưng lại bị cô xua đuổi.
-"Anh không được ra đây, vào trong chơi đi! Em làm một mình được!"
Hắn cười rạng rỡ, hôn nhẹ lên trán cô: "Có cần gì thì kêu anh."
Sau khi chuẩn bị tươm tất mọi thứ, Hạ Lam nắm tay Vương Tuấn ra phòng khách, nơi đã được bày biện đầy đủ màu sắc, cô cười tươi như ánh mặt trời, đưa bó hoa hồng đến trước mặt hắn.
-"Sinh nhật vui vẻ! Không phải phụ nữ mới được tặng hoa đâu! Anh tập cho quen đi vì em sẽ còn tặng rất nhiều hoa cho anh!"
Vương Tuấn vui vẻ nhận lấy bó hoa đỏ rực.
"Cám ơn vợ! Xem ra anh là người chồng không tốt rồi vì chưa bao giờ tặng cho vợ được một cành hoa."
"Anh đã bao giờ là chồng tốt đâu, lúc nào cũng ăn hϊếp em, chọc ghẹo em, nhõng nhẽo với em."
Hắn bật cười lớn, hôn nhẹ lên đôi môi hồng nhuận.
Hạ Lam tiếp tục đưa đến một hộp quà xinh xắn: "Cái này cũng của anh, mở ra đi!"
Hắn nhanh nhẹn tháo mở, lấy ra một chai nước hoa màu xanh lục.
"Để em giúp anh, em mua đầy đủ cho anh nhưng thiếu cái này."
Cô mở nắp, xịt một chút lên tay hắn.
"Anh thích mùi này không?"
Vương Tuấn rất vô tư và thật thà đáp lại: "Anh thích mùi cơ thể em."
Hạ Lam ngượng ngùng đỏ mặt, hôm nay sinh nhật hắn nên cô sẽ không tranh chấp bất cứ chuyện gì!
"À, em đặt nhà hàng rồi, trưa mình đi ăn xong đi dạo phố xem phim nha?"
"Hôm nay anh chỉ muốn ở nhà!"
"Sao vậy, sinh nhật thì nên ra ngoài chơi một chút chứ!"
Hắn cười gian tà, kéo cô vào phòng ngủ, chỉ tay lên bộ đồ trên giường.
"Anh muốn em mặc cái này, makeup và làm tóc."
Cô hoang mang nhìn hắn: "Tại sao kêu em mặc cái này?"
"Em đã nói sẽ làm theo ý anh đúng không?"
"Phải, nhưng... nhưng mà..."
"Chỉ mặc một lần thôi, không được sao?"
Hạ Lam tuy muốn nói không nhưng nhìn thấy đôi mắt cún con buồn buồn cụp xuống, cô lại mềm lòng.
"Được rồi em sẽ mặc."
"Tốt lắm, anh muốn em mặc đồ đó đến hết ngày, phải nghe lời anh và gọi anh là ông chủ."
Cô bực tức trợn to hai mắt: "Anh... anh đúng là tên biếи ŧɦái!"
"Sao lại gọi là biếи ŧɦái? Phải gọi là ông chủ!"
Hôm nay sinh nhật hắn, phải nhịn, không nên tranh luận, chỉ cần dưỡng sức để mai đập hắn một trận thôi!
Cô hung hăng giật bộ costume trên giường đi nhanh vào phòng tắm.
Hơn 30 phút sau, Hạ Lam hặm hực đi ra, trên người là maid costume đen trắng, cổ áo khoét sâu lộ ra rãnh ngực đầy đặn mê người, vớ da đen cao đến nửa đùi giày cao gót đen, tóc dài uốn lọn cột phân nửa, cài thêm một headband trắng, khuôn mặt tuyệt mỹ được trang điểm cực kỳ quyến rũ.
Dậm mạnh giày cao gót lên sàn gỗ đi đến trước mặt tên đáng ghét: "Vừa lòng anh chưa?"
Vương Tuấn thích thú tươi cười: "Phải gọi là ông chủ! Với lại thái độ, cử chỉ và cả giọng nói đều phải dịu dàng hơn."
Hạ Lam sững người nhìn tên xấu xa, cậu bé to xác đáng yêu ngày xưa của cô đâu rồi?