Ra khỏi căn phòng nghỉ đó, Viên Nguyệt đi được thêm một đoạn trên hành lang vắng bóng người thì phía chân đã không còn chịu được cảm giác đau nữa rồi, liền không chút thương tiếc mà vứt bỏ lại đôi giày mà đi chân trần.
“ Này cô gái, có sao đi nữa vẫn phải mang giày chứ?”
Viên Nguyệt coi như không nghe thấy giọng nói kia, cô đoán chắc lại có tên nào muốn lo chuyện bao đồng nên vẫn bế theo Cố Cố bước tiếp, dù sao bây giờ cô cũng không muốn dây dưa với ai làm gì.
“ Cô này, có nghe tôi nói không vậy?” Người kia thấy cô gái phía trước coi mình như tàng hình, liền có chút kích động. Xách theo đôi gót vừa bị bỏ lại lên đuổi theo cô gái phía trước. Tới nơi liền vươn tay kéo Viên Nguyệt quay lại. Thấy cô còn đang bế con nhỏ liền bị sượng trân, mãi mới có phản ứng lại “ Xin lỗi cô, tôi không biết cô đang bế trẻ con”
Bất ngờ bị kéo lại Viên Nguyệt có chút khó chịu, đôi lông màu cũng cau lại nhìn anh ta “ Tiên sinh, có chuyện gì không? Anh đang làm phiền tôi đấy”
Người này dơ đôi giày cao gót lên trước “ Cô bỏ quên đồ này”
Liếc qua đôi giày trên tay anh ta, Viên Nguyệt bình thản đáp “ Chân tôi đau, nên không thể đeo giày được nữa. Tay còn bận bế con”
“ Đơn giản mà, cô đợi chút” Nói rồi trước ánh mắt còn đang khó hiểu của Viên Nguyệt, anh ta gọi một cô phục vụ lại nhờ lấy một đôi dép bệt, loại thường dùng trong khách sạn tới. Rất nhanh sau đó, đôi dép đã được mang tới. Anh chàng này còn cẩn thận để đúng chiều dép trước chân Viên Nguyệt “ Cô đeo vào đi”
Dép đến chân rồi ngại gì không đeo chứ, Viên Nguyệt xỏ vào đôi dép kia “ Cảm ơn anh, còn đôi giày phiền anh bỏ đi hộ tôi”
Đúng là vẫn tốt hơn ai đó, Viên Nguyệt thở hắt ra một hơi, chỉnh lại tư thế của Cố Cố đang ngủ gục trên tay cô. Phía xa Giang Soái cùng Đàm Khưu cuối cùng cũng đuổi được ra đến chỗ này.
Vẫn là Giang Soái nhanh chân hơn, thấy em gái mình đang đánh vật với cậu cháu đang ngủ gục, anh liền đưa tay đón lấy cậu nhóc. Đàm Khưu cũng đâu có vừa, liền tiến đến chỗ Viên Nguyệt nắm lấy tay cô “ Chúng ta về nhà”
Anh chàng kia bị coi như tàng hình, liền mỗi tay một chiếc giày của Viên Nguyệt, gõ gõ vào nhau rồi dơ lên “ Hai anh trai, cô gái này đau chân như vậy còn bỏ cả giày ở chỗ tôi. Không phải tôi xuất hiện đúng lúc thì cô ấy đã đi chân trần về rồi”
Đàm Khưu và Giang Soái cùng nhau nhìn anh chàng kia bằng đôi mắt toé lửa, không biết tên này chui từ đâu ra nữa. Đến Viên Nguyệt cũng phải lắc đầu bất lực, bế lại Cố Cố từ tay Giang Soái. Một tay kéo người đang cầm hai chiếc giày của mình “ Tôi muốn anh đưa tôi về, làm phiền anh rồi”
Anh chàng kia bị Viên Nguyệt kéo đi, còn đang rất là vô tri chưa hiểu chuyện gì. Hai người đàn ông kia lại càng không thể hiểu được.
Giang Soái chuyển qua gừ Đàm Khưu, ra chiều cảnh cáo “ Đàm nhị thiếu, sau hôm nay mong anh hãy rõ ràng với em gái tôi. Cô gái đi cùng anh đừng nghĩ tôi không biết thân phận”
Đàm Khưu nhún nhún vai “ Cô ta đối với tôi không là gì cả, Giang tiên sinh đừng đốt nhà tôi”
Nhà anh không cần ai đốt cũng tự cháy thôi anh trai, ai kêu bỏ vợ theo người khác mất hút, mắc gì vậy.
Bị người lạ kéo ra tới chỗ để xe, chợt người kia đứng lại, quay ra nhìn anh bằng ánh mắt trực chờ rơi nước mắt. Đôi mắt long lanh ấy làm tim anh ta hẫng lấy một nhịp. Thấy cô gái ấy như hồn bay lên mây, anh ta liền hua hua tay trước mặt cô “ Này cô gì ơi, cô ổn không vậy?”
Điều chỉnh lại cảm xúc, Viên Nguyệt nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trên tay mình rồi nhìn qua người kia “ Tôi không sao đâu. Tới đây tôi tự về được rồi, làm phiền rồi”
Nhìn dáng vẻ này ai cũng muốn bảo vệ, Tôn Hi cũng không phải ngoại lệ. Anh ta tiến đến một chiếc xe gần đó, mở cửa ghế lại phụ ra “ Tôi đưa cô về một đoạn”
Thấy anh ta định đưa mình về thật, Viên Nguyệt liền từ chối. Cô chỉ muốn lấy cớ để rời khỏi nơi vừa nãy thôi “ Ấy, cái này không cần đâu”
Cửa xe của Tôn Hi đã mở ra đều sẽ không đóng lại nếu không có người ngồi ở vị trí ấy, anh ta liền tới gần chỗ Viên Nguyệt “ Coi như tôi lấy công cho màn lợi dụng lúc nãy”
Câu nói này làm Viên Nguyệt cũng phải cứng họng. Thôi thì lỡ phóng lao rồi phải theo lao thôi “ Vậy được, làm phiền anh”
Nói rồi, Viên Nguyệt ngồi lên xe của Tôn Hi mà trở về khu Khuynh Vân. Đàm Khưu vừa tới nơi thì chiếc xe chở theo Viên Nguyệt đã rời khỏi nơi để xe. Đàm Khưu liền siết tay thành nắm đấm, không biết ai lại dám đưa vợ anh đi như vậy.
Lấy điện thoại ra gọi cho Tống Kinh. Không biết anh làm cách nào cũng phải để cho Hạ Tình kia bị phong sát không có đất sống, chỉ tại cô ta mà nội bộ gia đình anh bị lục đục. Nếu không phải cô ta có liên quan đến vụ tai nạn của anh và Viên Nguyệt lúc trước thì trước đó sẽ không đuổi theo làm gì.
Lại còn nói Tông Kinh điều tra xem người vừa đưa vợ con anh đi rốt cuộc có thân phận ra sao. Nếu tên Giang Soái kia không làm mất thời gian của anh thì lúc này Viên Nguyệt đã bị anh đưa về nhà, từ từ giải thích trên giường rồi. Chết tiệt.