Dịch: Dương Lam
Thẩm Thính nghẹn không thốt nổi một lời. Thấy mãi anh đã chịu động đũa, Khúc Kim Tích thở phào, cười tươi: “Thế anh ăn trước, em xuống dưới tầng mua ít đồ dùng.”
Cô cũng chẳng hi vọng Thẩm Thính sẽ đáp lại, cởi tạp dề, cầm điện thoại đi khỏi.
Siêu thị trong khu nhà không lớn nhưng mọi thứ đều có đủ, Khúc Kim Tích chọn đại mấy món xem giá thử, thấy đắt hơn siêu thị bên ngoài gấp đôi là ít.
Chậc.
Cô đi thẳng đến khu hóa mỹ phẩm. Siêu thị này không có nhãn hiệu dầu gội Khúc Kim Tích dùng khi trước. Cô đảo một lượt quầy hàng, trông thấy nhãn dầu gội Thẩm Thính dùng.
Từ đó thấy được, có lẽ Thẩm Thính cũng mua đồ của siêu thị này. Tưởng tượng ra cảnh Thẩm Thính đi dạo siêu thị, ma xui quỷ khiến thế nào Khúc Kim Tích lại lấy loại giống loại Thẩm Thính dùng bỏ vào xe đẩy.
Xét tới những tình huống khác, cô lấy thêm ít đồ dùng cho nữ, kế đó dạo đến khu rau củ quả, chọn ít rau tươi — trong tủ lạnh chẳng có rau quả gì hết.
Cuối cùng ghé qua quầy ăn vặt, Khúc Kim Tích rời mắt đi, trong ánh nhìn có chứa giãy giụa, cuối cùng không thể cưỡng lại sức cám dỗ của đồ ăn vặt, lấy mấy gói bỏ vào xe đẩy.
Lúc xếp hàng tính tiền, bỗng nhận được tin wechat của Thẩm Thính: [Hết sữa chua rồi.]
Khúc Kim Tích đọc hiểu ý ngầm của anh, gõ màn hình: [Anh uống sữa chua hiệu nào?]
Lập tức có tấm hình gửi sang, hình sữa chua của hiệu nào đó.
Khúc Kim Tích đành phải rời khỏi quầy thu ngân, cam chịu đẩy xe trở về trong siêu thị, lấy hai thùng sữa chua.
Lúc tính tiền cô rầu lắm thay.
Rầu không phải vì tiền, mà vì cô chỉ có hai tay, làm sao mà xách nổi ngần ấy đồ đạc.
Đến cả thu ngân cũng nhận ra chỗ khó của cô, tốt bụng bảo: “Chị có cần gọi điện cho người nhà xuống xách lên hộ không?”
Vừa nói thu ngân vừa săm soi Khúc Kim Tích với vẻ hoài nghi, cứ cảm thấy người này quen mắt lạ lùng. Nhưng làm thu ngân ở khu nhà này, cô ấy đã trông thấy quá nhiều người quen mắt.
“Không cần.” Khúc Kim Tích nghĩ một lát, “Có dây buộc không?”
Thu ngân lắc đầu.
“Vậy cho tôi một cái túi không.”
Khúc Kim Tích xé túi ra bện thành dây thừng, buộc hai thùng sữa chua vào nhau xách lên, tay trái thì xách một túi lớn, gian nan đi ra ngoài.
“Đó phải Khúc Kim Tích không nhỉ?” Mới ra khỏi siêu thị đã nghe đằng sau có tiếng nói truyền tới.
“Cô ta cũng ở trong khu này?”
“Đúng là cổ thật.”
“Em mới trông rồi, mặt mộc, da đã trắng lại mịn, người thật trông đẹp hơn hẳn trên mạng.”
Còn có người chụp hình. Khúc Kim Tích cạn cả lời, bỗng quay lại: “Tôi sắp xách không nổi rồi, có thể xách phụ một ít không?”
Người xì xào với chụp ảnh là một nam một nữ. Hình như không ngờ Khúc Kim Tích lại dễ chịu quay lại nói chuyện với mình, cả hai đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn mớ túi trong tay Khúc Kim Tích, chẳng biết trong óc tưởng tượng ra hình ảnh dường nào mà tay nắm tay chạy mất bóng.
Khúc Kim Tích: “……”
Càng khiến cô bất ngờ hơn nữa là, khi cuối cùng cô xách được đồ đạc đi vào thang máy và có thể thở phào, thang máy tới nơi, đang định đi ra thì chợt nghe một giọng nữ quen quen.
Khu nhà này thiết kế mỗi hộ một tầng, nhà Thẩm Thính ở tầng mười tám, ra khỏi thang máy rẽ phải là thấy. Tầng mười tám có giọng nữ đã nói lên điều gì?
“…… Trưa hôm nay mới chuyển tới. Em nghe chế tác Dư nói hình như anh ở đây, không nhịn nổi muốn ghé chào hỏi, không ngờ anh ở ngay tầng dưới. Từ nay chúng ta sẽ là hàng xóm rồi.”
Giọng nói quen thuộc, đoán hẳn là người quen. Khúc Kim Tích không dám đi ra, đành phải tiếp tục chờ trong thang máy, tay bấm nút mở cửa thang.
“Đây là sủi cảo em mới gói trưa nay, anh dùng thử xem.”
“Cảm ơn, cô gói rất đẹp.” Thẩm Thính dằn giọng nghe không ra cảm xúc, “Nhưng tôi không ăn sủi cảo.”
Trong óc Khúc Kim Tích tự động chớp lên hình ăn Thẩm Thính mặt mày vô cảm nói “tôi không ăn sủi cảo”. Lúc này, cuối cùng cô đã lục lọi kí ức tìm được chủ nhân của giọng nữ quen tai này.
— Ảnh hậu Từ Nam Nam.
Nữ chính trong phim mới, lần trước đã gặp ở nhà hàng, là cô nàng nhắc tới Khúc Kim Tích đầu tiên, sau đó thì suýt nữa đã phát hiện ra cô.
“Không ngờ anh cũng kén cá chọn canh.” Từ Nam Nam thản nhiên rụt tay về, còn ghẹo, “Em cứ tưởng kiểu đàn ông như anh sẽ không kén ăn chứ.”
“Từ nay là hàng xóm rồi, chuyện kịch bản, có thảo luận cũng thuận tiện hơn… À mà, ở nhà em có nấu hoành thánh, em lên trước nhé.”
Tiếng bước chân tới gần, Khúc Kim Tích buông tay khỏi nút bấm, cửa thang máy khép lại.
Bên cạnh là cầu thang bộ, chỉ cách có một tầng, không nhất thiết cứ phải chờ thang máy.
Cố chờ thêm mấy giây, Khúc Kim Tích mới bấm nút. Cửa thang máy mở ra, bóng dáng cao lớn đứng thẳng ở ngay trước mắt, hai tay đút trong túi của bộ đồ mặc nhà, yên lặng nhìn cô lom lom.
Khúc Kim Tích giật nảy mình, trơ ra như trời trồng.
Cho đến khi người đàn ông nhấc chân đi tới, khom lưng nhẹ nhàng xốc hai thùng sữa chua lên, trở chân đi khỏi thang máy.
Cô thấp thỏm bám theo vào nhà, làm sao Thẩm Thính biết được người trong thang máy chính là cô? Anh đã cố ý chờ ở đây, hay chỉ đơn giản do trùng hợp?
Món xào thập cẩm cô làm Thẩm Thính đã ăn hết hai phần ba — lúc làm cô đã nếm thử, mùi vị rất vừa miệng.
Cô thấy được an ủi phần nào.
Thẩm Thính ngó lơ cô, mở thùng sữa chua, lấy ra một hộp, vừa uống vừa dỡ số sữa chua còn lại xếp vào tủ lạnh. Khúc Kim Tích chủ động mở lời, chuyển hết rau củ đã mua vào tủ.
“Không biết anh thích ăn gì, em mua đại thôi.”
Thẩm Thính thoáng chững tay, liếc xéo cô một cái: “Bây giờ tôi không muốn nghe thấy bất cứ thứ gì có chữ đại.”
Khúc Kim Tích: “……”
Không phải chính anh nói vậy hả!
Thẩm Thính tiện tay thảy cho cô hộp sữa chua: “Những thứ ở khu vực công cộng trong nhà em đều có thể dùng, đừng có trưng cái mặt em dùng tiền thì tôi sẽ tính nợ đó ra, tôi không đánh phụ nữ.”
Khúc Kim Tích: “Ờm.”
“Khu vực hoạt động ở nhà của tôi là tầng hai, đó là khu vực riêng tư của tôi…”
“Anh yên tâm, em bảo đảm sẽ không lên tầng hai.” Khúc Kim Tích chỉ tay thề thốt.
Thẩm Thính lom mắt vào mắt cô, dường như đang phán đoán độ đáng tin trong lời cô nói.
“Em lấy nhân cách của mình ra thề.” Trước ánh mắt kiểu này, Khúc Kim Tích không thể không bổ sung một câu.
Thẩm Thính không ừ hử, vừa hút sữa chua vừa lên tầng.
Tầng hai là khu vực riêng tư của Thẩm Thính. Anh đã lên tầng hai, điều này có nghĩa bây giờ tầng một chính là lãnh địa của riêng cô.
Khúc Kim Tích liếc trộm lên tầng hai. Chắc chắn Thẩm Thính sẽ không xuống nữa, cô nhảy nhảy mấy cái tại chỗ, rúc vào sô pha xem ti vi. Độ chừng nửa giờ sau, cửa vang lên tiếng gõ, ngay sau đó mở ra, Tần Tang đi vào.
“Cô Khúc.”
Đi vào theo Tần Tang là hai công nhân mặc đồng phục. Hai người khiêng một cái giường xếp vào.
Khúc Kim Tích vội vàng xách túi đựng đồ ăn vặt lên định xuống khỏi sô pha. Tần Tang liếc qua ti vi, ti vi đang chiếu một bộ phim mẹ chồng nàng dâu, trong đó vai nữ phụ ác độc đang đánh nữ chính trong phim chính là do Khúc Kim Tích thể hiện.
Y giật giật môi, nói: “Cô cứ xem tiếp, không cần để ý đến bọn tôi.”
Đầu tiên hai công nhân đặt cái giường xếp xuống, Tần Tang dẫn họ vào căn phòng nhỏ, lục tục chuyển đồ đạc trong phòng ra.
Hùng hục chừng hơn tiếng đồng hồ, Khúc Kim Tích đã coi được ba tập phim. Trong lúc đó Tần Tang mở điện thoại cho cô xem ba bức hình, là hình chụp các sản phẩm chăn ga gối đệm, bảo cô chọn màu.
Đen, trắng, xám — ba màu sắc.
Khúc Kim Tích xem tới xem lui mấy lượt, cuối cùng ngẩng đầu: “Còn có màu khác không?”
Tần Tang nhìn vào mắt cô, nói: “…… Cô đợi một lát.”
Một lúc sau, y lại đưa thêm ít hình ảnh cho Khúc Kim Tích. Lần này không chỉ màu sắc nhiều lên mà còn có cả hoa văn, Khúc Kim Tích chọn loại có họa tiết hình vịt con.
Tần Tang đi gọi điện thoại.
Khi công nhân dọn dẹp căn phòng xong rồi rời đi, Mộc Thần xách một cái túi bự chảng tìm tới: Bên trong là chăn ga họa tiết vịt con Khúc Kim Tích đã chọn.
Căn phòng này chỉ rộng hơi hai mươi mét vuông, những đồ đạc cỡ lớn được chuyển đi, những món nhỏ gọn còn lại sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Tần Tang còn chuẩn bị sẵn hai bình hoa, một đặt trên bệ cửa sổ, một đặt trên bàn sách, tổng thể căn phòng đơn giản mà đủ đầy.
Một căn phòng ngủ, chỉ chưa đầy hai giờ đã được lắp đặt hoàn chỉnh.
“Cô Khúc, tôi trải giường hộ cô nhé.” Tần Tang xắn tay áo.
“Không cần, để tôi tự làm.” Khúc Kim Tích thấy hơi ngần ngại.
Bấy giờ từ cầu thang có tiếng bước chân vọng tới, Thẩm Thính đi xuống.
“Tiên sinh.” Tần Tang nói với Thẩm Thính đang đứng ngay cửa, “Đã lắp đặt gần xong rồi.”
“Ừ.” Thẩm Thính liếc nhìn căn phòng, “Cậu vất vả rồi, về đi.”
Tần Tang và Mộc Thần rời đi. Khúc Kim Tích phát hiện Thẩm Thính đã vào phòng tắm, không dám nhìn nhiều, ngộ nhỡ Thẩm Thính cho rằng cô có mưu đồ rình trộm thì sao?
Cô mở những đồ dùng ga gối, nhanh nhẹn trải lên.
Lúc trải ga giường, chợt một câu nói bật ra trong óc: Thế này có được tính là cô sống chung với Thẩm Thính rồi không?
Không không không, quá lắm chỉ được xếp vào “bạn cùng nhà” thôi.
Mấy công nhân có thể lên chuyển đồ đạc, lắp đặt đồ dùng phòng ốc vào lúc này chắc chắn là do ý của Thẩm Thính. Khúc Kim Tích quyết định sau này có cơ hội sẽ nấu cơm cho Thẩm Thính.
Đến khi trải ga giường vịt con xong, cô kéo va li vào phòng ngủ, ngó một vòng. Thêm một cái tủ quần áo nho nhỏ nữa là hoàn hảo rồi.
Cô quyết định lên mạng đặt một cái.
Bên ngoài có tiếng động vọng vào, Khúc Kim Tích vội chạy ra, thấy Thẩm Thính lên tầng, nhiệt tình nói: “Anh Thẩm ngủ ngon nhé.”
Thẩm Thính thoáng chững người, nghiêng đầu nhìn cô, im lặng vài giây mới nói: “Ngủ ngon.”
Một đêm yên ổn, ngày hôm sau Khúc Kim Tích chui ra khỏi cái chăn họa tiết vịt con dụi mắt, xem thời gian, đã chín giờ rưỡi!
Cô chạy ào khỏi phòng, liếc một cái biết ngay Thẩm Thính đã đi, trên bàn có một phần cơm chưa mở, xem chừng là Tần Tang mang đồ ăn tới cho Thẩm Thính, nhân tiện mang cả cho cô một phần.
Khúc Kim Tích vừa ăn sáng vừa nhắn vào wechat cảm ơn Tần Tang.
Tần Tang đáp: [Là tiên sinh bảo tôi mang cho cô.]
Khúc Kim Tích lại ngại không nhắn tin cho Thẩm Thính.
Trong hai ba ngày tiếp sau đó, Khúc Kim Tích vẫn không nhận được điện thoại bên Hà Chiếu. Điều này khiến ý muốn dứt quan hệ với Vượng Đạt của cô càng thêm kiên định.
Cô đã tới công ty hai lần, Lưu Khoan nghĩ đủ mọi cách để từ chối việc hủy hợp đồng, còn cả dọa dẫm. Khúc Kim Tích thấy phiền, tìm tới vị luật sư Mạc Hoài Vũ đã nhận lời mời kết bạn của mình hôm nọ.
Cô không biết rằng người này chính là anh luật sư tới Thịnh Cẩm Loan tìm cô lấy chữ kí cho đơn ly hôn dạo trước. Đối phương cũng không đả động việc này, ngỏ ý bảo cô cứ giao việc này cho anh ta xử lý.
Khúc Kim Tích biết được thế là nhờ công của Thẩm Thính, nên sau khi lắp ráp tủ quần áo mới được chuyển tới hôm nay, cô đeo tạp dề vào, định bụng thể hiện tài bếp núc thực thụ của mình một lần.
Vậy nên khi Thẩm Thính về tới nhà vào chín giờ tối, Khúc Kim Tích tức thì lạch bạch chạy ra: “Anh mệt chưa? Em đã nấu mấy món ngon lắm, anh thử nhé?”
Bàn tay Thẩm Thính đang cởi cúc áo chững lại. Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Khúc Kim Tích, ánh mắt di chuyển sang chiếc tạp dề cô đang mặc và mớ tóc xõa xượi sau lưng, hình như thứ dùng để cố định tóc là một chiếc đũa, bất thần sinh ra ảo giác — ảo giác như cô vợ nấu cơm chờ chồng về nhà.
Hơi thở anh xao động trong một thoáng chốc, Khúc Kim Tích chẳng hề nhận ra. Thấy anh không nói gì, cô mở lồng bàn đậy trên bàn ăn, khoe ra sáu món ăn được bày biện đẹp mắt.
Đẹp nhất là món canh bí đỏ, làm từ bí đỏ nguyên trái, vỏ bí khắc hình, hai bên dùng củ cải tạo thành hai con thỏ nhỏ trang trí.
Đã gần được tính là tác phẩm nghệ thuật.
Đáy mắt Thẩm Thính lướt qua một thoáng kinh ngạc.
Những món trên bàn này và món “gọi đại” lần trước và cả món mì trứng cà chua trước trước nữa, nhìn từ bề ngoài, khác biệt như trời với đất.
“Em… làm?” Cặp mắt Thẩm Thính thoáng vẻ ngờ vực.
“Ờ, chứ sao.” Khúc Kim Tích thấy hơi chột dạ. Trước kia nguyên chủ không biết làm những thứ này. Nấu ăn khắc hoa là một trong những kĩ năng cô biết. Cô xoắn tà tạp dề, cố vờ như tự nhiên, “Em coi hướng dẫn trên mạng rồi làm thử theo, mới đầu rất khó, nhưng thử thêm lúc nữa, quen tay rồi thì vẫn ổn.”
Thẩm Thính không nói gì.
“Hôm nay em đã kí hợp đồng nghỉ việc rồi.” Khúc Kim Tích bị anh nhìn tới nỗi sởn da gà, vội bổ sung một câu, “Nhân tiện chúc mừng luôn.”
Cuối cùng Thẩm Thính rời mắt đi, định nói gì, điện thoại của Khúc Kim Tích bỗng reo lên. Cô cầm lên xem, là một số điện thoại lạ —
“Chào cô, cô Khúc, tôi là trợ lý Biên Nguyên của đạo diễn Hà. Ngày mai cô có thời gian không?”
Khúc Kim Tích: “!!!”
Lập tức cô bịt kín ống nghe như một phản xạ có điều kiện, hưng phấn nói với Thẩm Thính: “Trợ lý của đạo diễn Hà gọi điện!”
Thẩm Thính cử động hàng mày.
Ngay giây sau, đồng tử trong mắt anh co rụt lại, người đang kích động trước mắt đã biến mất, điện thoại rơi tự do giữa không trung. Thẩm Thính vô thức vươn tay đỡ điện thoại.
“Cô Khúc?”
Trên bàn cơm tĩnh lặng, vang lên một tiếng “quạc” bé xíu.