Dịch: Dương Lam
Một con vịt con lông vàng cỡ lòng bàn tay đứng trên bàn ăn. Con vịt có bộ lông vàng tơ rũ mềm, vì hoảng loạn mà cái đầu mượt lông nghiêng sang bên, cặp mắt nho nhỏ đen kịt chất đầy ngỡ ngàng không dám tin tưởng.
“Quạc quạc quạc!” Điện thoại của đạo diễn Hà!
Thẩm Thính hoàn hồn. Anh mở loa ngoài điện thoại. Đầu kia, Biên Nguyên đã cau mày, suýt thì cúp máy. Đúng lúc ấy chợt nghe một giọng nam trầm trầm, lại hơi quen quen vang lên: “Tạm thời Khúc Kim Tích có ít việc, tôi nghe điện thoại thay cô ấy.”
Về hành vi để người khác nghe điện thay của Khúc Kim Tích, Biên Nguyên phần nào phật lòng, tuy vậy vẫn dằn xuống: “Vậy nhờ anh chuyển lời cho cô ấy, nếu ngày mai có thời gian thì ba giờ chiều tới tầng hai mươi sáu cao ốc Vân Vụ, chừng nào tới gọi vào số điện thoại này.”
“Được.”
Cuộc gọi kết thúc.
Thẩm Thính ngó con vịt con lông vàng đang sốt ruột đi vòng vòng trên bàn. Anh quay đầu đi, tốn mấy giây mới khống chế được biểu cảm trên mặt, khi quay đầu nhìn lại, giọng nói có lẫn ý cười lờ mờ: “Lời Biên Nguyên em cũng nghe rồi đấy.”
Đây mới chính là điều cô đang lo đây.
Khúc Kim Tích sốt ruột vỗ cặp cánh bé xíu kêu phành phạch. Cô cho rằng Hà Chiếu sẽ không liên hệ với mình, đã không còn hi vọng gì nữa. Chẳng ngờ biến chuyển đột ngột, thình lình bên ấy gọi điện thoại cho cô.
Ấy thế chính vào cái lúc quan trọng nhường này, cô lại đi biến thành vịt con!
Khúc Kim Tích đau tức cả ngực.
Thẩm Thính kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu nhìn bé vịt con lông vàng. Xưa giờ anh chẳng hề thích những động vật có lông, tuy vật con vịt con lông mềm như tơ đằng trước thì không chỉ vừa mắt mà còn rất đáng yêu.
Anh ho khẽ một tiếng, thản nhiên giấu hết mọi suy nghĩ tâm tình, cong ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, hút sự chú ý của vịt con nhìn sang: “Em có từng nghĩ là, nếu em tham gia đóng phim của Hà Chiếu, nhỡ trong lúc quay phim mà biến hình thì sẽ thế nào?”
Khúc Kim Tích: “……”
Nhưng lúc trước chính anh bảo tôi đi tiệc mừng tìm Hà Chiếu mà.
Cô quạc lên một tiếng, cố gắng biểu đạt suy nghĩ của bản thân.
Biến hình không theo quy luật quả thực là một tai họa ngầm, nhưng cũng không thể vì nguyên nhân ấy mà cô từ bỏ hết công việc và những thứ khác.
Vả lại nếu cô vào được mắt xanh của Hà Chiếu, được tham gia đóng cùng một phim với Thẩm Thính, lỡ khi nào sự cố xảy ra, có người giám hộ Thẩm Thính… Nếu không do vậy, cớ gì Thẩm Thính lại bảo cô thử đi tìm Hà Chiếu.
Hay chẳng lẽ cô đã hiểu sai ý của Thẩm Thính?
Quả tim Khúc Kim Tích thấp thỏm lên xuống, trong một chốc lát đã nghĩ hay bỏ cơ hội này.
Cô không quan tâm chuyện đóng phim gì nữa, lúc bình thường ra ngoài kiếm đại công việc lấy ít tiền tiêu, khi nào biến hình thì nhờ Thẩm Thính trông nom vài ngày, xong chuyện sẽ dùng cách khác để cảm tạ.
Đồng thời lại cảm thấy không cam tâm, sự không cam tâm này có từ cảm xúc của nguyên chủ, cũng có xuất phát từ chính cô.
Nguyên chủ yêu diễn xuất, có cơ hội đóng phim, còn là cơ hội tốt cỡ vậy, bất kể tính cách nguyên chủ trước kia thế nào, nếu cô đã xuyên tới đây, sống thay nguyên chủ, đáng lý nên làm chút gì đó cho cô ấy.
Còn chính bản thân cô…
Khúc Kim Tích vô thức muốn cắn ngón tay, quên rằng hiện mình đã biến thành vịt con, cánh với chẳng tới, chỉ đành cúi đầu, khuất giấu những cảm xúc lẫn lộn mới ùa lên trong tim.
Tóm lại, bất kể vì nguyên chủ hay vì chính bản thân, cô vẫn muốn đóng phim.
Nom vịt con lông vàng gục đầu ủ rũ, cả thân vịt như phải gánh chịu cú sốc bằng trời, đầu óc miên man đẩu đâu, tay Thẩm Thính tự động vươn tới, nâng vịt con lên trong lòng bàn tay.
Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại trang cá nhân duonglam.design.blog và watt3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác tức bạn đã truy cập trang đăng lại trái phép. Bản đăng lại thường sẽ có sai sót và không được cập nhật. Mong bạn đọc ở trang đăng gốc để được đọc bản cập nhập và vá lỗi hoàn chỉnh nhất cũng như ủng hộ người dịch có thêm động lực dịch truyện.
Đối mặt cái tay không nghe lời, Thẩm Thính: “……”
Khúc Kim Tích cũng đớ người, mặt vịt hoang mang nhìn Thẩm Thính.
Thẩm Thính rời mắt lảng tránh, dừng một chốc lại đặt con vịt xuống, không tự biết giọng mình nghe đã dịu hẳn đi. Anh nói: “Em rất muốn đóng phim của Hà Chiếu?”
Khúc Kim Tích gật đầu.
Thẩm Thính: “Giờ là chín giờ rưỡi, miễn em có thể biến trở về trước hai giờ chiều mai, em sẽ còn cơ hội.”
“Quạc.” Nhỡ không biến về được thì sao.
Cô biến hình chẳng theo quy luật và thời gian gì cả.
“Lần đầu tiên em biến thành mèo, trở về người chỉ mất bốn giờ đồng hồ.” Thẩm Thính bình tĩnh phân tích, “Lần thứ hai biến thành rùa, mất hai ngày ba đêm; lần thứ ba biến thành tượng gốm, mất mười lăm giờ đồng hồ.”
“Về thời gian không có bất cứ quy luật nào, nhưng hẳn chính bản thân em phải cảm giác rõ ràng nhất là khi biến về người đã có chuyện gì xảy ra. Em nghĩ cho kĩ, đây là yếu tố then chốt quyết định em có thể biến trở về vào ngày mai được không.”
Khúc Kim Tích lơ ma lơ mơ đi lại trên bàn, hồi tưởng tường tận:
Lần đầu tiên là vì không muốn Thẩm Thính tắm cho.
Lần thứ hai là trong nhà hàng, nghe người ta bàn luận về mình, trong lòng buồn bã khó chịu.
Lần thứ ba là do ảnh hưởng từ nhu cầu sinh lý, sau đó ngã khỏi sô pha biến thành người.
Nghĩ chẳng ra mấu chốt trong đây, Khúc Kim Tích suy sụp quạt cánh, sau đó nữa chợt im lặng, cặp cánh nhỏ giơ lên, chôn đầu vào dưới cánh.
Thẩm Thính liếc cô một cái, chợt cất tiếng: “Không cần nóng lòng nghĩ ngay bây giờ, từ giờ tới hai giờ chiều mai vẫn còn hơn mười tiếng đồng hồ, ăn cơm trước đã.”
Chẳng biết có phải do giọng nói Thẩm Thính dịu dàng quá hay vì anh nói có lý, ấy thế Khúc Kim Tích lại thả lỏng thật.
Nóng lòng cũng vô dụng.
Quá lắm thì mất cơ hội lần này thôi.
“Quạc quạc.” Anh nói đúng.
Để cảm ơn Thẩm Thính đã khai sáng, Khúc Kim Tích lạch bạch đi sang, dụi đầu vào cổ tay anh.
— Còn phải nhờ anh ta cho ăn, khi nên lấy lòng vẫn phải lấy lòng.
Lớp lông mượt như nhung của con vịt con quét qua da dẻ vùng cổ tay làm lan cơn ngứa nhột nhạt. Thẩm Thính thản nhiên xoay cổ tay, làm dịu xúc cảm tê ngứa kia đi, tuy thế lại không ngăn cản hành động của bé vịt con.
Sáu món ăn đẹp mắt kia được Khúc Kim Tích bỏ ra gần bốn giờ đồng hồ để hoàn thành, vốn là nghĩ mong khi Thẩm Thính ăn cơm sẽ nhân tiện giảng giải ngụ ý ẩn hàm bên trong, giờ thì hay rồi, chỉ có thể giảng giải bằng những tiếng “quạc quạc quạc”.
Không còn cách nào, Khúc Kim Tích chỉ biết vùi đầu ăn đồ Thẩm Thính đút cho.
Biến thành vịt con, sức ăn cũng theo đó mà nhỏ đi. Thẩm Thính chỉ cho mỗi món một ít, cho thêm ít canh bí đỏ, con vịt con đã no căng không bước nổi chân.
Ăn xong, theo lệ thường, Thẩm Thính tắm xong lên tầng hai, không gian tầng một thuộc sở hữu của riêng Khúc Kim Tích. Thẩm Thính bận rộn, mỗi ngày hai người chỉ gặp mặt vào sáng sớm và tối muộn, giao tiếp không nhiều.
Lúc này, vịt con lông vàng đang giơ cặp chân ngắn mảnh lảo đảo bước về phòng ngủ. Có lẽ do đi mệt rồi, cô dừng lại nghỉ mấy giây, tiếp tục bước tới.
Có lẽ vì chưa quen với việc đi đường bằng hai cái chân bé xíu, khi đi không chỉ nghiêng ngả chực ngã mà còn giang rộng cặp cánh để giữ thăng bằng.
Phong cách khá là… độc đáo.
Sự bình tĩnh còn sót lại đã giúp Thẩm Thính chỉ nhìn không như thế chứ không lấy điện thoại ra chụp cảnh tượng này lại.
Vịt con lông vàng đi được chừng hai phút, đến cửa phòng ngủ, bất chợt sững ra như trời trồng.
Bởi vì cô quên là cửa đã đóng chặt, song hiện giờ cô chẳng thể mở nổi cửa.
“……”
Khúc Kim Tích hít sâu một hơi, chậm rãi quay đầu, hướng ánh nhìn về Thẩm Thính dường như đang xem kịch, kêu lên tội nghiệp: “Quạc.”
Trong ánh nhìn cầu cứu của cô, Thẩm Thính nhấc đôi chân dài, không chỉ mở cửa cho cô mà còn nhân thể cúi xuống xách cô lên.
Đột nhiên Khúc Kim Tích nhận ra là khi biến thành vịt con, Thẩm Thính đối xử với cô dịu dàng hơn hẳn khi biến thành tượng gốm trước đó.
Ôi đàn ông, quả nhiên không thể cưỡng lại những động vật dễ cưng lông mềm.
Tự dưng cô không biết nên vui mừng hay nên thấy may mắn.
Đi vào trong thấy hình vịt con lông vàng trên ga giường, cõi lòng khó lắm mới bình ổn của Khúc Kim Tích lại bắt đầu xào xáo. Ngay cả Thẩm Thính, khi nhìn thấy bộ chăn ga họa tiết vịt con trên giường cũng thoáng chững chân.
Trừ có ngó qua một lần khi dọn dẹp lắp đặt phòng ban đầu, từ sau đó Thẩm Thính chưa từng để ý tới nơi này.
Lúc bấy giờ Khúc Kim Tích vẫn chưa trải ga giường, do vậy Thẩm Thính không biết chăn ga cô dùng trông như thế nào.
Anh trông cái chăn, lại cúi đầu ngó con vịt con trong tay, chốc lát sau, đôi mày chậm rãi cau lại.
Khúc Kim Tích không trông rõ biểu cảm của anh. Cô lom mắt nhìn cái chăn, thầm hứa với lòng: Đợi khi biến về, phải lập tức thay ngay cái chăn này đi!
Cô thích vịt con, không có nghĩa là muốn biến thành vịt con.
Để ý thấy Thẩm Thính cứ im im mãi, Khúc Kim Tích không nhịn được đập đập cánh. Thẩm Thính đặt cô lên giường, ánh mắt lướt qua tủ quần áo mới tinh trong góc. Trên kỉ trà nhỏ đặt một bản vẽ, anh cầm lên xem, là bản vẽ lắp ráp tủ quần áo.
“Em tự lắp?” Anh quay lại hỏi.
Chăn mềm như mây, Khúc Kim Tích đi hai bước mà suýt ngã, quyết đoán làm ổ luôn tại chỗ. Thẩm Thính hỏi như vậy, cô mới nhìn thành quả mình lắp ra, gật đầu có vẻ tự hào: “Quạc ~~”
Tự tay lắp ráp tủ quần áo, không biết chút kĩ thuật thì không thể làm được. Thậm chí Khúc Kim Tích còn cảm thấy có lẽ Thẩm Thính sống sung sướng từ bé sẽ chẳng biết lắp đâu, tự dưng có cảm giác thỏa mãn vì mình đã vượt qua được Thẩm Thính ở mặt nào đó.
Thẩm Thính khẽ nhướng mày, đặt bản vẽ xuống, kế đó hỏi một câu mà trước kia tuyệt nhiên sẽ không hỏi: “Hôm em gặp tai nạn xe, tại sao lại tông xe vào rào chắn?”
“Quạc.” Tôi nói anh cũng có hiểu đâu.
Thẩm Thính quay sang ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ trong phòng, hai tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn Khúc Kim Tích chăm chú và sắc bén: “Có phải vì trông thấy thứ gì đó, nên phải tránh đi?”
Khúc Kim Tích gật đầu.
Nếu không vì con mèo đột nhiên lao ra kia, việc gì cô phải đánh vô lăng đi để tránh nó, rồi thì làm xe mất lái tông vào rào chắn…. Đến khi tỉnh lại, cô đã biến thành mèo rồi?
“Em tránh một con mèo?”
Khúc Kim Tích: “……”
Cô bắt đầu ngờ rằng liệu Thẩm Thính biết đọc suy nghĩ.
Sau đó nữa, cô nghe thấy Thẩm Thính cất giọng đều đều: “Trước khi biến thành mèo em đã gặp mèo; trước khi biến thành tượng gốm, em đã mua tượng hình tôi; trước khi biến thành vịt con, trên bộ chăn ga em dùng có họa tiết hình vịt con lông vàng.”
Nghe lời Thẩm Thính, Khúc Kim Tích dần chuyển sang bần thần.
“Trước khi em biến thành rùa con, có phải từng trông thấy rùa?”
Có thấy không?
Đương nhiên là có thấy!
Khúc Kim Tích dò lại kĩ càng các sự việc xảy ra hôm mình biến thành rùa. Hôm ấy cô đi gặp một tay phó đạo diễn, ai ngờ đối phương muốn cô đóng phim cấp ba, cô nhất thời không kiềm chế được đập đối phương ngất xỉu, cầu cứu Thẩm Thính. Sau đó Thẩm Thính cho cô hai cơ hội chọn vai, một gameshow một phim truyền hình.
Cô đọc kịch bản rất lâu, sau đó thì sấm đánh mưa đổ, cô biến thành rùa con.
Hôm đó cô không trông thấy con rùa thật nào, tuy vậy —
Lúc cô dùng điện thoại, đã nhìn thấy nó trên điện thoại!
Từ ánh mắt thất thần của Khúc Kim Tích, Thẩm Thính đã có đáp án. Anh tổng kết đơn giản mà chắc nịch: “Theo như những manh mối hiện tại, có thể phán đoán, thứ em biến thành có liên quan tới thứ mà em đã trông thấy hôm đó.”
Tuy rằng vẫn là biến hình không quy luật, nhưng phạm vi những thứ biến thành đã thu hẹp trong những thứ nhìn thấy trong vòng một ngày. Hơn nữa chắc chắn vẫn còn những manh mối và liên hệ khác, chỉ là hiện giờ vẫn chưa thể tìm ra.
Khúc Kim Tích phần nào phấn chấn, coi như đã tìm được một chút xíu quy luật. Cô quay sang Thẩm Thính ánh nhìn sùng bái. Người ta nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nếu không có lời phân tích tỉnh táo của Thẩm Thính, làm sao cô lần ra được quy luật này!
Trông con vịt con trở nên vui vẻ, khóe môi Thẩm Thính cong cong, kế đó đứng dậy.
Khúc Kim Tích biết anh phải lên tầng, lập tức nói chúc ngủ ngon, lời ra khỏi miệng lại thành “quạc quạc”. Cô bực bội dẩu môi.
Song Thẩm Thính thì cứ như nghe hiểu, đáp lại cô một câu: “Ngủ ngon.”
Đợi Thẩm Thính đi rồi, Khúc Kim Tích chợt trở nên hăng hái tinh thần, bắt đầu hồi tưởng chi tiết cảm giác của mình khi biến về người.
Ngay khi quả đầu hạt dưa của cô bắt đầu nhưng nhức vì cả nghĩ, đã muốn ngủ trước một giấc cho khỏe thì bỗng nhiên một tia sáng chớp lên trong óc, cô bật người dậy —
Là mức độ tổn tại!
Mỗi lần biến về thành người, cô đều phải chịu “thương tổn”.
Khi biến thành mèo được Thẩm Thính tắm cho, đối với cô đấy là thương tổn; khi là rùa con nghe thấy những lời Từ Nam Nam và chế tác Dư bàn luận về mình, cũng chịu thương tổn; khi là tượng gốm bị rơi khỏi sô pha vỡ choang, là thương tổn.
Bởi vậy —
Ngày hôm sau Thẩm Thính thức giấc, nhớ Khúc Kim Tích chưa biến về người nên không thể mở cửa, nghĩ một lúc, anh vặn tay nắm cửa căn phòng mới được lắp đặt, mắt rảo một vòng, đôi mày lập tức cau lại.
Trên giường đã chẳng tăm hơi bóng dáng con vịt con.
Vịt con đâu rồi?