Thẩm Thính im lặng mấy giây, không làm khó Lâm Thiên Hà nữa.
Có khách khác tới, Thẩm Thính lại đeo khẩu trang vào, nâng vịt con lông vàng ngồi xuống băng ghế bên cạnh. Vị khách mới tới là một cô gái trẻ, mang theo một con mèo ragdoll, nóng lòng nói với Lâm Thiên Hà: “Mấy hôm nay nó chẳng ăn uống gì, không biết là bị làm sao.”
“Mới nuôi à?”
“Không phải, nuôi hơn một năm rồi, lúc trước vẫn tốt lắm, giờ tự dưng lại vậy.”
Lâm Thiên Hà lấy con mèo ra khỏi túi: “Đừng nóng vội, để tôi kiểm tra đã.”
“Bác sĩ, bác sĩ nhất định phải coi kĩ giùm em đó. Nếu thật sự có vấn đề gì, miễn là chữa được, bảo làm gì em cũng nghe hết.” Cặp mắt cô gái đã hoe đỏ.
“Yên tâm đi, chỉ cần không mắc những bệnh nguy hiểm, bọn mèo này sẽ không việc gì.” Lâm Thiên Hà trấn an, liếc mắt sang Thẩm Thính ngồi bên cạnh. Vị siêu sao này đang cúi đầu, trông con vịt con bằng ánh mắt dịu dàng.
Cõi lòng đang đảo điên lo lắng của cô gái được Lâm Thiên Hà xoa dịu. Lâm Thiên Hà phải kiểm tra cho con mèo, cô gái vừa lo lắng vừa sợ hãi, không dám đứng đó nhìn mà cứ trông trái ngó phải, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thẩm Thính.
Cô gái trẻ tuổi không hề hay biết người ngồi bên cạnh đây chính là nam thần Thẩm Thính của mình, chỉ muốn nói mấy câu để đánh lạc hướng những cảm xúc âu lo, quay sang trông thấy con vịt con trong lòng bàn tay Thẩm Thính, chủ động mở lời: “Hồi trước em cũng từng nuôi vịt con đó.”
“Nhưng không nuôi được bao lâu, nó đã chết rồi.”
Thẩm Thính: “……”
Cô gái: “Em chăm nó kĩ lắm, chỉ sơ sẩy để ngã một lần. Em bảo đưa tới bệnh viện để bác sĩ khám cho nó, không chừng còn cứu nó sống được, bố mẹ em không đồng ý, cho rằng một con vịt không đáng bao nhiêu tiền, không muốn bỏ tiền khám cho nó.”
Thẩm Thính cụp mắt.
Cô gái vặn tay vào nhau, nhìn về phía Lâm Thiên Hà. Cô có thể nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ của ragdoll nhà mình, cung lòng căng chặt, tiếp tục nói: “Anh chịu mang nó tới đây khám, chắc chắn nó sẽ khỏe lên.”
Rốt thì cô gái đã nói lời tốt lành, Thẩm Thính ngước đầu: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Cô gái xua tay.
Lâm Thiên Hà cất dụng cụ kiểm tra, quay sang bảo cô gái: “Lúc trước em đã cho mèo ăn những gì?”
Cô gái lập tức khai ra một loạt tên đồ ăn, còn nhấn mạnh rằng đồ ăn mình mua cho mèo nhà toàn là đồ ăn vặt nhập khẩu, không chứa bất cứ chất phụ gia nào, còn làm cả cơm mèo cho mèo cưng, chỉ còn kém nước thờ mèo như thờ chủ.
Lâm Thiên Hà cắt ngang chuỗi lời thao thao bất tuyệt của cô gái: “Nói thế này nhé, sở dĩ mấy nay mèo nhà em bỏ ăn, nguyên nhân chính vì mấy hôm trước đó đã ăn nhiều quá.”
Cô gái: “Dạ?”
Lâm Thiên Hà thở dài: “Tôi kê ít thuốc tiêu hóa, em về mua cho nó uống. Mèo cũng như người vậy, ăn nhiều sẽ khó tiêu, đặc biệt là loại mèo tiểu thư cần chăm kĩ như ragdoll này. Em đừng thấy nó thích ăn là cứ cho nó ăn mãi. Nó cũng như trẻ con vậy, dinh dưỡng có tốt hơn, đồ ăn có ngon hơn thì ăn nhiều quá cũng không tốt.”
“Em phải khống chế lượng ăn, tuy mèo béo lên trông sẽ dễ thương hơn, nhưng béo quá thì lại gặp phải rất nhiều vấn đề sức khỏe nối nhau kéo tới, nên nhất định phải chú ý.”
Cô gái gật đầu như bổ củi, cuối cùng cảm ơn rời đi.
Lâm Thiên Hà quay sang kiểm tra tình hình của con vịt con.
“Thế nào rồi? Đã hạ sốt chưa?” Thẩm Thính hỏi.
Lâm Thiên Hà lấy nhiệt kế ra đo, cuối cùng cười bảo: “Chúc mừng, tuy chưa hoàn toàn hạ sốt nhưng nhiệt độ đã giảm không ít, nó sẽ không việc gì.”
Cùng với lời khẳng định của bác sĩ, quả tim đang treo cao của Thẩm Thính cuối cùng đã trở về chỗ cũ. Anh nói: “Cảm ơn.”
Dựa theo kinh nghiệm bản thân, Lâm Thiên Hà pha cho vịt con ít thuốc về uống tiếp, còn cho Thẩm Thính một cái bơm kim tiêm để anh về cho vịt uống thuốc dễ dàng hơn, sau cùng bản năng bác sĩ mách bảo lại dặn dò: “Lần sau nhất định phải chú ý, đừng để nó bị treo ngược nữa.”
Tức thì lại nhớ người trước mắt này là siêu sao cỡ bự, lời này dường như có ý trách anh ngược đãi con vịt con, muốn giải thích mấy câu nhưng Thẩm Thính đã gật đầu: “Tôi sẽ chú ý.”
Đâm ra Lâm Thiên Hà lại ngại nói thêm. Thẩm Thính trả khoản tiền thuốc men gấp đôi, Lâm Thiên Hà từ chối mãi không xuể, bởi vì Thẩm Thính nói: “Lần sau có lẽ còn phải làm phiền anh.”
Lâm Thiên Hà đành phải nhận tiền. Y không biết rằng, lời này của Thẩm Thính không phải lời khách sáo.
—
Đại Trương Nhị Lý Tam Lưu vẫn chưa rời đi. Sau khi Nhị Lý bị Thẩm Thính dọa cho chạy té khói, ba người ở rịt trong xe, bàn nhau một hồi thì quyết định tiếp tục bám đuôi.
— Thẩm Thính mang một con vịt con tới khám bệnh, sau đó sẽ làm gì nữa thì không biết, theo lý họ nên tiếp tục đi theo.
Cho đến khi Thẩm Thính đi khỏi cửa bệnh viện, cả ba lập tức lên tinh thần. Kế đó họ phát hiện ra Thẩm Thính quét mắt nhìn bốn phía, rồi thì chỉ một khoảnh khắc đã nhắm trúng con xe cũ rích cũ mèm của họ, còn bước về phía này.
“Phát, phát hiện rồi?”
“Không phải chứ, mắt anh ta đâu có phải ra đa, làm sao có thể biết được chúng ta đang ở đây.”
“Nhưng anh ta đang đi về phía chúng ta kìa.”
“Không chừng chỉ là trùng hợp thôi.”
“Mẹ nó chứ trùng hợp! Tam Lưu chú mày còn ngẫn ra đó làm gì, lái xe chạy mau đi chứ!”
Tam Lưu hoàn hồn, lập tức khởi động xe, hoảng hốt bỏ chạy.
“Không đúng, tại sao chúng ta phải chạy?”
“Đúng, việc gì phải chạy chứ!”
“Chúng ta ba người, tên đó chỉ có một, sợ cái gì?”
Cả ba đối mặt nhìn nhau, cuối cùng tất cả nhát gan rời mắt, không một người dám tính chuyện đuổi theo nữa.
—
Thẩm Thính lên xe, vẫn đặt con vịt con lên ghế phó lái, khởi động xe rời đi.
Chạy được nửa đường, con vịt con mãi không ừ hử cuối cùng đã có cử động.
Khúc Kim Tích mơ màng mở mắt. Cô nhớ láng máng là có người rót thứ gì đó cực kì đắng vào miệng mình, sau đó nghe thấy tiếng nói của Thẩm Thính, chẳng hiểu sao bỗng yên ổn lại, không thể cưỡng được cơn rệu rã xâm chiếm thần kinh, ý thức thêm một lần chìm vào bóng tối.
Nhưng lần này tỉnh lại, tuy cơ thể vẫn khó chịu, tinh thần lại thấy khá hơn không ít.
“Quạc?” Đầu hơi váng vất, cô nhận ra mình đang ở trên xe, quay sang bên, trông thấy Thẩm Thính đang lái xe.
“Đã đỡ hơn chưa?” Thẩm Thính giảm tốc độ xe chậm lại, tìm một nơi có thể đậu xe.
Khúc Kim Tích đờ đẫn gật gật.
Thẩm Thính tìm được một chỗ đậu xe, dừng xe hỏi: “Muốn uống nước không?”
Khúc Kim Tích lại gật gật.
Cô cảm thấy khắp trong miệng mình ngập tràn cái đắng, đắng khiến cô lợm giọng bức bối, muốn nôn.
Thẩm Thính lấy bình nước, rót nước vào nắp bình, nâng con vịt con lên cho cô uống nước.
Sự dịu dàng của Thẩm Thính khiến Khúc Kim Tích hoảng sợ, lập tức không dám động cựa — cảm giác như Thẩm Thính biến thành người khác vậy.
“Làm sao vậy?” Giọng hỏi bâng quơ.
Khúc Kim Tích lại lo anh đột ngột trở mặt, chỉ đành tạm giấu mối nghi ngờ, thành thật uống cạn sạch nước trong nắp bình.
Không đủ!
Cô đang định nói, Thẩm Thính đã rót thêm cho cô một nắp nữa. Khúc Kim Tích uống liền một hơi ba nắp mới thôi.
“Quạc quạc.” Cảm ơn.
“Đừng khách sáo.” Thẩm Thính nói.
Khúc Kim Tích: “???”
Cô mở tròn mắt, thực lòng ngờ rằng Thẩm Thính nghe hiểu được tiếng vịt kêu.
Thẩm Thính dễ dàng đọc vị được điều cô đang nghĩ từ ánh mắt. Anh không giải thích, đặt cô lên cạnh tấm kính chắn gió đầu xe: “Nhớ được việc đã xảy ra lúc trước không?”
Khúc Kim Tích chột dạ không dám nhìn anh. Thẩm Thính đã hỏi như vậy, dễ thấy là cô đã chuốc thêm rắc rối cho anh.
Muốn nói xin lỗi, lại cảm thấy với bộ dạng hiện tại của mình mà xin lỗi thì thật thiếu thành ý quá, chỉ biết im lặng lắc đầu.
“Nói một cách đơn giản, em lên sốt hôn mê, tôi mang em tới bệnh viện thú cưng khám.” Thẩm Thính nhìn thấu sự chột dạ áy náy của cô, một ý cười lướt nhanh qua đáy mắt rồi lại nhanh chóng trở về vẻ lạnh nhạt bình thường, “Mà việc này, paparazzi đã chộp được.”
“Đoán hẳn không lâu nữa, nối tiếp sự việc nửa đêm vượt đèn đỏ lần trước, tôi sẽ lại được lên hotsearch rồi.”
Khúc Kim Tích mấp máy miệng, cặp cánh nhỏ nhỏ run run, cuối cùng chẳng dám quạc một tiếng nào, chỉ biết ngóng trông Thẩm Thính tội nghiệp.
Thẩm Thính vẫn chưa nói hết: “Giờ là 12 giờ, còn cách giờ hẹn của em với Hà chiếu ba tiếng đồng hồ nữa. Vất vả lâu như vậy, tới giờ vẫn chưa thấy biến trở về, xem chừng…”
“Quạc!!!” Bỗng con vịt con nóng nảy kêu lên, bởi vì cô cảm nhận thấy một dòng nhiệt nóng đã xa lạ mà cũng quen thuộc đang chảy tràn trong máu.
Thẩm Thính bỗng dừng lời. Anh đoán được điều sẽ xảy ra, lập tức quơ lấy con vịt con đặt lại ghế phó lái — đã chậm một giây.
Ngay giây sau, một cơ thể mềm mại ập vào lồng ngực, mùi hương thoang thoảng đã quen xộc vào khoang mũi.
Hai tay Khúc Kim Tích chống trên đùi anh, cả hai tựa sát vào nhau trong một tư thế vô cùng mập mờ. Cô không dám cử động, vì chỉ một cái cựa mình rất khẽ thôi là sẽ va ngay vào một số nơi không nên chạm đến.
Cô cũng không dám ngẩng đầu, không dám trông biểu cảm của Thẩm Thính lúc này.
Anh ghét cô như thế.
Trước kia sở dĩ anh dịu dàng với những con vật cô biến thành, đó là vì cô đang trong hình thái động vật, còn bây giờ…
Khúc Kim Tích muốn khóc mà chẳng có nước mắt, tại làm sao mà mỗi lần biến hình đều phải trong tình cảnh lúng túng tới vậy?! Có thể có một lần bình thường được không đây?!
“Em còn muốn ôm tới lúc nào?” Đỉnh đầu vang lên tiếng nói lạnh tanh của Thẩm Thính.
“Xin xin xin xin lỗi.” Khúc Kim Tích lắp ba lắp bắp, bỗng trượt tay, ngay sau đó cảm thấy một đôi tay bấu chặt lấy vai mình, gần như là nhấc cô từ dưới vô lăng lên ghế phó lái.
Khúc Kim Tích quýnh quáng ngồi yên, kéo cái váy ngủ mặc nhà tối qua đã không cẩn thận tớn lên tới eo xuống. Trong lúc ấy cái đũa cắm trong tóc lỏng ra, mái tóc dài xõa khỏi trói buộc. Cô vội vàng toan nhặt đũa lên, khi đứng dậy lại va vào cửa xe, cái đầu sẵn đã vang váng thêm mụ mị.
Một tay cô cầm đũa, một tay bưng kín chỗ đụng đau, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính.
Chẳng ngờ vừa quay sang đã va ngay vào ánh mắt nặng trĩu của Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích: “……”
Sợ đó nha.
Thẩm Thính: “Ngồi yên đó.”
Khúc Kim Tích ngoan ngoãn ngồi im, đũa nhét ra sau lưng, hai tay đặt trên đùi, rành rành cái vẻ bé ngoan điển hình.
“Đai an toàn.”
“À ờ ờ.”
Cô lập tức thắt chặt đai an toàn.
Xe khởi động, Khúc Kim Tích lặng lẽ thở phào một hơi, dè dặt quay đầu, từ biểu cảm một bên mặt Thẩm Thính… Thôi thôi, đọc hiểu thất bại. Bản dịch này chỉ đăng tại duonglam.design.blog và w3ttpad namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép. Mọi sai sót trên các trang đăng lại sẽ không được cập nhật.
“Anh Thẩm, cảm ơn anh nhé.” Bầu không khí trong xe yên tĩnh lạ lùng, Khúc Kim Tích đắn đo mãi lâu, cuối cùng phá tan sự im lặng, nên cảm ơn vẫn phải cảm ơn.
“Lần này lại gây phiền cho anh nữa rồi.”
Thẩm Thính không nói gì. Cho đến khi xe dừng chờ đèn đỏ tại một giao lộ, anh khẽ nghiêng sang: “Chân sao rồi?”
“Dạ?” Khúc Kim Tích không phản ứng lại ngay, khi kịp hiểu lời anh muốn hỏi, cô nhấc chân trái mình lên, mắt cá chân có một vết hằn tím tạo thành sự đối lập rõ ràng với khoảng da trắng ngần xung quanh, khiến người ta trông mà kinh hãi.
“Vẫn ổn vẫn ổn.” Khúc Kim Tích nói. Khi là vịt con, toàn bộ chân trái không có cảm giác. Còn khi trở về là người, cô đã cảm nhận được cơn đau.
Là việc tốt, nói rõ chưa mất toi cái chân này.
Thẩm Thính liếc mấy lượt, dời mắt. Đèn đỏ tắt, đèn xanh chuyển sáng, chiếc xe lại lăn bánh, cuối cùng dừng trước một hiệu thuốc.
“Nếu đã biến trở về, thuốc bác sĩ Lâm cho không thể uống nữa.”
Khúc Kim Tích hiểu ngay: “Giờ em lập tức đi mua thuốc…”
Cô đang cảm, nếu không chữa trị kịp thời, cô và Thẩm Thính ở cùng dưới một mái nhà, rất dễ lây bệnh cho anh.
Song ngay khi cô mở cửa xe, bên tai bỗng vang tiếng bảo “ngồi yên đấy”. Bất giác cô không dám cử động thêm, kế đó trông thấy Thẩm Thính đeo khẩu trang lên mặt, kéo cửa xe đi xuống bước thẳng vào tiệm thuốc.
Khúc Kim Tích: “???”