Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 456






Nhìn kiểu dáng xe ngựa kia không giống chủ tử của Ninh Vương phủ từ bên ngoài trở về.

Xa phu trông có vẻ mệt mỏi phong trần, hẳn từ nơi khác đi một quãng đường dài tới.

Vân Trân đứng cạnh vách tường cách đó không xa.

Rất nhanh, nàng liền thấy một thiếu niên y phục mộc mạt từ trên xe ngựa đi xuống.

Cho dù cách một khoảng cách, dáng người thiếu niên kia trong gió thu cũng phá lệ đĩnh bạc.

Sau khi thiếu niên xuống, trên chiếc xe phía sau co hai bà tử xuống theo, trong đó có một người Vân Trân cảm thấy quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Thiếu niên cùng bà tử đứng ngoài cổng một lúc, liền thấy La ma ma bên cạnh vương phi tươi cười ra tiếp đón.

Bọn họ nói với câu, La ma ma liền dẫn thiếu niên kia vào phủ.

Sau khi đám người đi rồi, Vân Trân mới bước ra, suy tư nhìn về phía cổng lớn.

...!
Sau đó, nàng mang dược liệu tới thủy tạ trong rừng trúc.

Mặc Nhiễm nấu thuốc, Triệu Duẫn uống xong, liền ngủ.

"Trân Nhi, muội giúp ta nhiều như vậy, ta thật không biết nên cảm tạ muội thế nào." Thời điểm Mặc Nhiễm tiễn nàng ra ngoài, kéo tay nàng, nói, "Vốn dĩ lúc ở Thượng Thanh biệt trang muội đã cứu ta, ta nên ở lại bên cạnh Lan phi nương nương báo đáp muội.


Nhưng ta..."
"Tỷ đừng nói như vậy.

Trước mắt chữa khỏi cho Tam thiếu gia mới là việc cấp bách."
Mặc Nhiễm nghe thế, trên mặt lộ nét đau thương.

"Hiện giờ, vương phi đã từ bỏ Tam thiếu gia." Vân Trân nói, "Lan phi nương nương bên kia tuy có ý tốt, nhưng cũng không thể chăm sóc mãi.

Bởi vậy, có thể giúp Tam thiếu gia cũng chỉ có tỷ.

Tỷ phải từ từ khuyên ngài ấy."
Bệnh phong hàn của Triệu Duẫn, nàng có thể trị.

Nhưng tâm bệnh của hắn, nàng lại trị không hết.

Vẫn phải cần người bên cạnh quan tâm mới có thể hoàn toàn khang phục.

"Ta sẽ cố gắng." Mặc Nhiễm gật đầu.

...!
Vân Trân từ thủy tạ trong rừng trúc trở về.

Thời điểm đi ngang qua gần Thấm Viên, nàng trông thấy Triệu Du ngồi xổm bên vách tường chơi bùn đất.


"Ngũ thiếu gia?" Vân Trân sửng sốt, đi qua.

"Đường, đường..." Triệu Du nghe có người gọi, ngẩng đầu, thấy là nàng, vô cùng vui vẻ, đưa bùn trong tay cho nàng.

Vân Trân nhận lấy khối bùn được tạo hình quả trứng, sau đó nhìn Triệu Du tay dính đầy bùn đất, liền lấy khăn ra lau khô giúp nó.

"Sao Ngũ thiếu gia lại một mình ở đây? Nha hoàn khác đâu?" Vân Trân hỏi.

Lúc trước nàng phát hiện trong phủ có hạ nhân thường xuyên bắt nạt Triệu Du, nên đã nhắc nhở Tiền ma ma bên cạnh Thấm phu nhân.

Theo lý thuyết, Tiền ma ma sẽ bẩm báo chuyện này với Thấm phu nhân.

Hiện tại, bên cạnh Triệu Du ít nhất phải có người đi theo, tại sao lại để nó ở đây một mình?
"Nha...!Nha hoàn..." Triệu Du không hiểu, cắn ngón tay, hai mắt đột nhiên sáng lên, kéo tay nàng chạy tới bên cạnh.

"Ngũ thiếu gia, ngài muốn dẫn nô tỳ đi đâu?" Vân Trân hỏi.

Triệu Du không trả lời nàng, mà kéo nàng chạy về phía trước.

Vân Trân biết nó không giống người thường, có đôi khi rất khó giao tiếp.

Hỏi một chút, thấy nó không đáp, nàng liền không hỏi nữa, mà phối hợp với bước chân của nó.

Hướng Triệu Du kéo nàng đi tương đối hẻo lánh, ngày thường rất ít người qua lại.

Mãi tới khi nó kéo nàng tới một góc của ho viên, Vân Trân nhạy bén phát hiện sau núi giả phía trước có hai người, thế mà là Lưu Vân Bạch và Thấm phu nhân.

Vân Trân kinh ngạc, ngay khi nhìn thấy Lưu Vân Bạch, liền kéo Triệu Du trốn sau gốc cây.

Lưu Vân Bạch cùng Thấm phu nhân?
Sao bọn họ lại ở đây?
Trong lòng Vân Trân khiếp sợ..