Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 457






"Ưm, ưm."
Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng của Triệu Du.

Vân Trân hoàn hồn, mới phát hiện tay mình còn đang che miệng nó.

"Ngũ thiếu gia, nô tỳ buông ngài ra, ngài không được nói chuyện." Vân Trân hạ giọng.

Triệu Du như hiểu như không mà nhìn nàng.

Vân Trân nhìn nó, sau đó chậm rãi buông tay.

Triệu Du chớp mắt, không ồn ào.

Vân Trân thở phào nhẹ nhõm.

Nàng vừa mới thở phào, liền nghe đằng sau núi giả phía trước, Thấm phu nhân nức nở một tiếng.

Vân Trân ngẩng đầu, phát hiện Thấm phu nhân thống khổ nhìn Lưu Vân Bạch, giống như đang cầu xin gì đó.

Vì sợ đến quá gần, bị Lưu Vân Bạch phát hiện, cho nên Vân Trân và Triệu Du nấp ở nơi khá xa, có điều vẫn nhìn ra được, thái độ của Lưu Vân Bạch và Thấm phu nhân lúc này đều không đúng lắm.

Thấm phu nhân giống như biến thành một người khác, đứng trước Lưu Vân Bạch, bà ấy vô cùng khiêm tốn.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Từ khi nào bọn họ qua lại gần như vậy?
Vân Trân bỗng nhớ lại hôm đại thọ bốn mươi của Ninh Vương.


Lúc ấy, nàng cùng Ngụy Thư Tĩnh đi dạo, kết quả không ngờ bắt gặp Lưu Vân Bạch ở trong viện.

Khi đó, người bên cạnh Lưu Vân Bạch chính là Thấm phu nhân.

Lưu Vân Bạch nói mình không biết đường, cho nên thỉnh giáo Thấm phu nhân.

Lời giải thích này cho thể hiểu được.

Hai người họ đều tự nhiên như vậy, Vân Trân cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, khi ấy Lưu Vân Bạch còn là ngoại nam.

Một ngoại nam và phu nhân vương phủ ở cùng một chỗ, thật sự hơi kỳ quặc.

Mà rõ ràng nữ quyến khác của vương phủ đều ở trong viện của vương phi tiếp đãi người nhà tới làm khách, chỉ có mỗi Thấm phu nhân một mình rời đi, còn trùng hợp gặp Lưu Vân Bạch lạc đường?
...!
Đối diện, Lưu Vân Bạch lại nói gì đó, sắc mặt Thấm phu nhân càng trở nên khó coi.

Có điều, bà ấy đã cất đi sự thống khổ, khẩn cầu trước đó.

"Ngươi cứ ngẫm lại đi."
Cuối cùng, Lưu Vân Bạch để lại một câu này, liền rời đi.

Thấm phu nhân thất hồn lạc phát đứng yên một lát.


Chờ đến lúc rời đi, bà ấy lại trở thành Thấm phu nhân dịu dàng, không khoa trương như trước giờ.

Mãi đến khi người sau núi giả đều đi khỏi, Vân Trân mới thở phào.

Nàng ngã ngồi xuống đất, cảm thấy lồng ngực khó chịu, như mơ hồ đã chạm tới âm mưu nào đó rất lớn, khiến nàng không thể thở nổi.

"A? Ngươi, đường, đường, đường!"
Lúc này, Triệu Du ngồi xổm bên cạnh chỉ vào nàng, hô lên.

Vân Trân cúi đầu nhìn, phát hiện "bùn đường" Triệu Du khi nãy đưa cho nàng trong lúc nàng không để ý, bị nàng bóp nát.

"Ngũ thiếu gia, đừng nóng giận, nô tỳ giúp ngài phục hồi nó lại."
Vân Trân vội đè nén tâm trạng phức tạp, miễn cưỡng mỉm cười, dỗ Triệu Du.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Triệu Du, nàng nhanh chóng làm thành cái kẹo ở thời hiện đại, làm xong, liền đưa cho Triệu Du.

"Ngũ thiếu gia ngài xem, có phải đẹp hơn không?"
Triệu Du cầm "kẹo" trong tay, nhìn nhìn, sau đó vui vẻ tươi cười.

Vân Trân nhìn gương mặt hồn nhiên ngây thơ của nó, trong lòng không nhịn được mà thở dài.

"Ngũ thiếu gia, chuyện vừa rồi Thấm phu nhân và Hi thiếu gia gặp mặt, chúng ta đều không nói với người khác được không?"
Trí lực của Triệu Du hiện giờ tuy chỉ bằng hài tử hai ba tuổi, nhưng có một số việc nói với nó, nó có thể ghi nhớ.

Triệu Du gật đầu.

"Chúng ta ngoéo tay?" Vân Trân vươn ngón tay ra.

Triệu Du cũng vươn ngón tay tới.

Ngoéo tay hứa xong, Vân Trân phủi lá cây trên người, kéo Triệu Du đứng dậy.

Nàng nghiêng đầu, nói với nó: "Nô tỳ đưa ngài về."
....