Cưng Sủng Phu Nhân Tổng Tài

Chương 66: Ai lại độc ác như vậy




Lúc Yến Nhã Nam và Ôn Hiên nghe nói không gọi được cho Ninh Diệu Diệu đã thấy mọi chuyện không ổn.

Mới mấy ngày trước thôi, những cô gái đó còn rất chướng mắt cô gái họ Ninh này. Nhưng vì có Thẩm Anh Vi có mặt ở đó nên họ mới không làm ra chuyện gì khiến người ta tức giận.

Ai ngờ hôm nay lại đột nhiên gây chuyện khiến cho người khác giận sôi gan.

Yến Nhã Nam mang theo Ôn Hiên đi tìm khắp mà không thấy người đâu, lúc cô ấy nghĩ có thể Ninh Diệu Diệu đi đâu đó xa trường học rồi.

Nhưng dù sao cũng là người lớn cả rồi, có thể cô ấy đi đâu đó mà mọi người không biết cũng nên.

Đi đi lại lại trong trường một lúc, Yến Nhã Nam như nhớ ra cái gì, bỏ lại Ôn Hiên ở chỗ đó rồi cấp tốc chạy vào nhà vệ sinh nữ.

Trong những cuốn sách truyện học đường, nhà vệ sinh nữ là nơi hay xảy ra những vụ bạo lực nhất.

Mấy cô gái trẻ đều thích chọn chỗ này để bắt chẹt người ta. Dù sao nhà vệ sinh cũng là nơi vừa vắng người lại vừa không được chú ý nhiều, lại còn không có ai lắp camera trong phòng vệ sinh.

Thế nên dù có xảy ra chuyện gì cũng khó mà biết được.

Như hận mình không thể nhớ ra chuyện này sớm hơn, Yến Nhã Nam mang tâm trạng thấp thỏm chạy vào mấy nhà vệ sinh nữ của trường.

Đi liền mấy khu, đến lúc cô ấy sắp hết kiên nhẫn rồi thì lúc đi qua một buồng vệ sinh nọ, phát hiện cánh cửa ấy bị nước hắt lên.

Vốn dĩ cũng không có gì đặc biệt, Yến Nhã Nam chỉ muốn đẩy cánh cửa ấy ra cho xong, nghĩ rằng dù sao cũng kiểm tra hết một lượt thì không nên bỏ sót.

Thế nhưng lúc cánh cửa bị đẩy ra, nhìn thấy người đang ngất xỉu trong đó khiến Yến Nhã Nam nhảy dựng lên.

"Diệu Diệu..."

Yến Nhã Nam trừng lớn mắt, ngay lập tức xông vào đỡ người đã ngất xỉu trước mắt dậy.

Cả người Ninh Diệu Diệu ướt nhẹp cả nước, chắc là bị người ta dội nước lạnh, mà thời tiết thế này, tuy không quá lạnh nhưng cũng chẳng ấm áp gì.

Mà tính thời gian thì Ninh Diệu Diệu đã rời đi khá lâu, không biết ngày mai tỉnh lại có bị bệnh không.

Trên mặt cô ấy trắng bệch không có chút máu, lông mày nhíu lại mệt mỏi.

Yến Nhã Nam cảm thấy may mắn vì Thẩm Anh Vi kêu họ đi tìm người, nếu không thì ai biết mọi chuyện sẽ đi đến bước nào.

Lại kiểm tra cho người trước mặt một lượt, trên người không có vết thương nào nặng, chỉ có đôi chỗ bị xước nhưng không rõ ràng lắm.



Cô ấy lay lay người của Ninh Diệu Diệu.

"Diệu Diệu... Diệu Diệu..."

Nhưng gọi đến mấy câu người kia vẫn không tỉnh, Yến Nhã Nam trong lòng vẫn còn chút sợ sệt, cô gọi điện cho Ôn Hiên, kêu Ôn Hiên gọi cho bảo vệ và nhân viên y tế trong trường tới.

Gọi bảo vệ là để người ta có thể xác minh mọi chuyện rồi nhanh chóng tìm ra người đã giở thủ đoạn hèn hạ này.

Trong lòng Yến Nhã Nam đã hiện lên một số khuôn mặt, nhưng tạm thời không có bằng chứng, nói ra cũng chỉ là nói không. Nên để bảo vệ trong trường tới kiểm tra mọi thứ một trước.

Ngôi trường đại học này vấn đề bảo an rất tốt, việc được đặt lên đầu là học tập và sức khỏe cùng sự an toàn của sinh viên.

Người trong nhà của Ninh Diệu Diệu không đáng tin, bây giờ chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của trường học.

Vả lại Ninh Diệu Diệu còn ở kí túc xá trường, mọi việc lại càng khó nói hơn.

Yến Nhã Nam nghĩ tới Thẩm Anh Vi vẫn đang đi tìm người, chưa biết Ninh Diệu Diệu đang ở đây, vì vậy cô ấy liền bấm máy gọi điện.

Ôn Hiên chạy tới rất nhanh, tuy bình thường trông cậu bạn này rất không đáng tin nhưng lúc cần dùng tới thì lại là người hoàn thành mọi thứ rất tốt.

Nhân viên y tế lại không đến nhanh như vậy, chẳng biết thế nào mà Thẩm Anh Vi còn chạy tới trước cả người kia.

Khi Thẩm Anh Vi nhìn thấy tình cảnh của Ninh Diệu Diệu thì thấy trong lòng phát lạnh.

Không ngờ mấy người còn chưa thực sự vào đời, chưa bước ra được cánh cửa đại học, mới là một sinh viên mà thôi. Thế mà lại làm ra việc khiến mọi người đều cảm thấy độc ác vô cùng thế này.

Thời tiết này lại còn bị dội nước lạnh đến bất tỉnh, lại còn bị ném lại ở phòng vệ sinh, ai mà biết Ninh Diệu Diệu có xảy ra chuyện gì hay không.

Thẩm Anh Vi cởi áo khoác của mình xuống, lại cởi đi chiếc áo khoác ngoài bị thấm nước đến vừa nặng vừa lạnh của Ninh Diệu Diệu ra, sau đó đắp lên cho cô ấy áo khoác của mình.

Cô không thể cởi hết quần áo ướt của Ninh Diệu Diệu tại đây được.

Ôn Hiên đứng ở bên ngoài chờ người tới, tuy bây giờ phòng vệ sinh nữ không có ai, nhưng Ninh Diệu Diệu cả người ướt nhẹp như vậy, cậu ấy đi vào cũng không được tự nhiên cho lắm nên dứt khoát chờ luôn ở ngoài.

Ở bên trong, Thẩm Anh Vi nghe Yến Nhã Nam miêu tả cụ thể hoàn cảnh ban đầu, sau đó nhìn Ninh Diệu Diệu một hồi, nét mặt như thể đang rơi vào dòng suy nghĩ nào đó.

"Cậu nghĩ là ai làm?"



Thẩm Anh Vi nghĩ đến nữ sinh hôm trước. Nhìn dáng vẻ của cô ta, lại nghĩ đến câu chờ đấy của người nọ, trong lòng Thẩm Anh Vi đã đoán ra một hai.

Nhưng trước hết cứ chờ Ninh Diệu Diệu tỉnh lại đã.

"Mình chỉ đoán thôi, cũng chưa biết là ai, chúng ta nên nhanh chóng mang cậu ấy rời khỏi đây thôi."

Yến Nhã Nam gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lúc này bảo vệ cùng cán bộ y tế đã tới nơi, bảo vệ nhìn nữ sinh trong trường bị bạo lực học đường liền thấy tức giận.

Không biết con cái nhà nào lại làm ra chuyện ác độc như thế.

Nhân viên y tế là một người phụ nữ lớn tuổi, bà ấy nhìn cảnh tượng này mà lòng cũng khó chịu theo. Nếu đứa con của bà cũng rơi vào hoàn cảnh thế này, bị bạn học trong trường gây khó dễ như vậy, lòng ai cũng không dễ chịu.

Kiểm tra trước sau cho Ninh Diệu Diệu một lượt, người phụ nữ đó cuối cùng cũng thở ra một hơi.

"May mắn là không làm sao, chỉ là sức khỏe của bạn học này không tốt. Do bị dội nước lạnh, lại thêm bị nhốt lâu trong này nên mới mệt mỏi quá dẫn đến ngất xỉu. Nhưng nên mang bạn ấy đến phòng y tế để lấy thuốc, ngày mai nhất định bạn học này sẽ bị cảm lạnh, trước mắt là như vậy, nếu có thêm biểu hiện gì thì nên đi bệnh viện kiểm tra một lượt cho an tâm."

Thẩm Anh Vi muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này điện thoại trong cặp sách cô lại reo lên.

Nhìn sắc trời bên ngoài đã dần tối, Thẩm Anh Vi nghĩ có thể là Hoắc Thiếu Dực hoặc tài xế trong nhà gọi tới.

Cô đi ra ngoài, vừa lúc gặp Ôn Hiên đang dựa bên cạnh cửa.

"Thế nào?"

"Không sao, cậu cứ vào đi cũng được."

Trên người Ninh Diệu Diệu còn đắp áo khoác của cô, sẽ không sinh ra việc gì gọi là ngại ngùng.

Ôn Hiên nghe vậy cũng gật đầu rồi đi vào bên trong xem sự tình thế nào. Trên mặt cậu bạn đã không còn vẻ cợt nhả đùa vui mọi ngày.

Thẩm Anh Vi tìm điện thoại vẫn đang reo trong cặp sách, lúc nhìn tới tên Hoắc Thiếu Dực đang nhấp nháy trên màn hình, cô chậc một cái, quả nhiên là vậy.

Chỉ cần cô về nhà muộn một chút mà không nói gì với anh, anh nhất định sẽ lo lắng rồi sẽ lập tức gọi điện cho cô để hỏi thăm tình hình.

"Sao em còn chưa về?"

Vừa nhấc máy, giọng người đàn ông bên kia đã truyền qua, nghe thấy thì sẽ mang lại cho người ta cảm giác đặc biệt nghiêm túc, giống như đang dạy bảo lại con gái đi chơi không biết đường về nhà vậy.