Cưng Sủng Phu Nhân Tổng Tài

Chương 67: Em không phải trẻ con




Thẩm Anh Vi nghe giọng anh như vậy, biết Hoắc Thiếu Dực đã chuẩn bị sẵn một bài để giảng giải cho mình rồi.

Quả nhiên, tiếp theo đó là một câu không ngừng nghỉ của ông xã nhà mình.

"Em có biết bây giờ mấy giờ rồi không mà còn chưa về nhà hả? Bên ngoài rất nguy hiểm, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được chạy loạn khắp nơi, không được đi một mình lúc trời tối. Đến giờ cơm thì phải ngoan ngoãn về nhà ăn cơm, không được bỏ bữa, cứ như vậy làm sao mà lớn được?"

Thực ra Thẩm Anh Vi rất muốn nói, cô đã lớn rồi, chỉ có mỗi anh là coi cô như trẻ con mà thôi.

Nhưng mỗi tội cô không có cơ hội nói mấy lời ấy, mỗi lúc định phản bác như thế, Hoắc thiếu gia nhà cô sẽ đưa ra chục lí do để chứng minh cô còn nhỏ lắm, nên nghiêm túc đàng hoàng nghe lời người lớn đi nghe chưa.

Chẳng hiểu sao khi nghe được lời ông xã từ phía bên kia truyền tới, cõi lòng đang gợn sóng của cô lại yên bình thấy lạ.

Hoắc Thiếu Dực luôn giúp cô bình ổn tâm tình lại mang lại cho người ta cảm giác yên tâm không nói thành lời.

Thẩm Anh Vi dở khóc dở cười, biết không nên phản bác anh lúc này, nếu không Hoắc thiếu gia nhà cô sẽ lại dạy dỗ cô cho mà xem. Lúc này nhận sai mới là chí lí, ông xã dễ mềm lòng nhất với điệu bộ này của cô, cô hiểu điều đó mà.

"Em sai rồi, lần sau em sẽ không như thế nữa."

Kể cả lần sau cô có làm như vậy nữa, Hoắc tổng cũng không làm gì được, trong lòng Thẩm Anh Vi âm thầm bổ sung.

Đợi Hoắc Thiếu Dực lải nhải một lúc xong, dường như bây giờ anh mới nhớ ra mục đích chính để gọi cho cô vợ nhỏ nhà mình là gì.

"Em đang ở trong trường đúng không? Ra ngoài đi, anh đang ở cổng đợi em, buổi tối một mình ở lại trường rất nguy hiểm."

Anh mới tới không bao lâu nên đã cho tài xế thường đến đón cô về nhà trước, còn mình ở lại chờ vợ.

"Bạn em xảy ra chút chuyện, em còn chưa ra ngoài được, anh chờ em một lát được không?"

"Là cô gái họ Ninh đó?"

Hoắc Thiếu Dực lên tiếng hỏi thăm, thực ra những mối quan hệ xung quanh Thẩm Anh Vi anh đều biết, còn biết cô đặc biệt chú ý cô con gái thứ hai nhà họ Ninh kia.



Hôm trước mới nghe được tin tức cô tiểu thư thứ hai này bị ba mẹ vứt bỏ, Hoắc Thiếu Dực tỏ ra không quan tâm. Phẩm chất con người của những người mang họ Ninh đó anh đều rõ, dù Ninh phu nhân là dì bên ngoại trên danh nghĩa của anh, chỉ cần anh thấy không tốt thì nhất định chẳng cho người ta mặt mũi.

Ngay từ đầu anh đã thấy vị Ninh phu nhân đó chẳng phải người tốt lành gì, nhưng tốt xấu gì đó cũng là em gái của mẹ anh. Tuy chỉ là một người con nuôi, nhưng mẹ anh đã mở miệng muốn anh giúp đỡ người ta một hai, anh cũng không phản đối.

Chẳng qua sự kiện của Ninh Diễm Thanh ngày đó khiến anh chán ghét đến cực điểm, mẹ anh cũng nhận ra vị kia không tốt đẹp như bà ấy nghĩ. Thế nên cũng không ngăn hành động của con trai mình nữa.

Trước đây Ninh Diễm Thanh thường tới lượn lờ qua lại trước mặt anh, anh nể tình là người nhà của mẹ nên mới không trực tiếp đá cô ta ra ngoài, nào ngờ lại dẫn tới cô ả không biết điều đó được đằng chân lân đằng đầu.

Nhưng anh ghét Ninh Diễm Thanh không có nghĩa là anh cũng không ưa Ninh Diệu Diệu. Hoắc Thiếu Dực đã sớm biết vợ anh khá che chở cho cô gái kia, nếu anh không thích thì đã tống cổ cô ta đi từ lâu, nào còn chờ đến bây giờ.

Ngược lại so với cô chị không thể dùng được thì cô em này lại có vẻ không tồi, một người biết ẩn nhẫn như vậy là một người đáng sợ. Không phải ai cũng làm được như thế, vả lại vợ anh quá hiền lành, bên cạnh vẫn nên có một cô gái giống Ninh Diệu Diệu mới được, anh không cấm.

Giới hào môn không sạch sẽ là điều ai cũng biết, tuy anh mong muốn vợ mình có thể vô lo vô nghĩ, không bao giờ biết đến những chuyện dơ bẩn đó. Nhưng suy đi tính lại, nếu thực sự không biết chút gì, cuối cùng người chịu thiệt lại là cô.

"Đúng vậy ạ, chiều nay cô ấy nghỉ không tham gia tiết học, em nghĩ có chuyện không hay nên đi tìm Diệu Diệu, không ngờ lại gặp chuyện thật."

Hoắc Thiếu Dực khẽ cười, biết cô đang lo lắng nhưng trước hết vẫn phải về ăn cơm cái đã, đang tuổi ăn tuổi lớn mà bỏ bữa là không tốt đâu biết chưa.

"Em ra ngoài đi, anh đang chờ ở cổng trường. Còn bạn em thì anh sẽ cho người tới lo liệu."

Vì nghĩ Ninh Diệu Diệu là bạn Thẩm Anh Vi nhà anh nên lúc báo chí đưa tin rầm rộ vụ việc cô hai nhà họ Ninh bị đuổi ra ngoài, Hoắc Thiếu Dực mới phá lệ một lần, giúp cô ta đè xuống một số tin tức. Nếu như không có anh ra tay giúp đỡ, chỉ sợ còn nhiều việc hơn bị đưa lên báo chí.

Không biết tại sao mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế, có thể là có người đang điều khiển hướng dư luận, nhắm vào Ninh Diệu Diệu.

Mà chuyện nhà của người ta, anh không có hứng thú tìm hiểu.

"Nhưng mà..."

Thẩm Anh Vi nghe anh nói như vậy, trong lòng vẫn còn chút ngập ngừng do dự.

"Ngoan, nghe lời, em ở lại cũng không giúp được gì, anh đã cho người vào giúp rồi, bạn em không sao đâu. Ngược lại là em đấy, nếu bỏ bữa rồi mai lại mệt mỏi thì sao, em cũng biết sức khỏe mình không tốt mà."

Hoắc Thiếu Dực chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn với cô vợ nhỏ của mình. Chỉ cần có thể, anh không ngại dỗ dành dụ dỗ cô thêm một chút, như vậy mới có chút tình thú vợ chồng.



Thẩm tiểu thư nghe lời anh nói, thấy ông xã nhà mình nói không sai, nếu cô ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân không giúp được gì. Lại có Hoắc Thiếu Dực đang ở bên ngoài chờ cô, anh đã làm việc cả ngày mệt mỏi rồi, không thể để chuyện của cô làm anh mất thêm thời gian nữa.

"Vâng, anh chờ một lát, em ra ngay đây."

Cô nói xong quay vào trong báo với Ôn Hiên và Yến Nhã Nam một tiếng, bảo rằng mình phải về nhà.

"Đi chậm thôi, nhớ chưa? Nếu đi nhanh quá rồi ngã ra đó thì đừng khóc nhè tới tìm anh đó."

"Anh coi em là trẻ con đấy à?"

Thẩm Anh Vi bĩu môi, anh chỉ lớn hơn cô gần chục tuổi thôi, còn chưa lớn hơn một con giáp đâu. Như vậy vẫn tính là chung một thế hệ với cô, không cho phép ghét bỏ cô còn trẻ con.

"Em lớn rồi à?"

Hoắc Thiếu Dực nói với giọng rất thoải mái, trong đó còn có một chút gọi là giả bộ ngạc nhiên vì lời của cô.

"Anh đáng ghét."

Thấy cô sắp xù lông đến nơi rồi, Hoắc tổng biết nếu trêu tiếp là đêm nay mình ôm gối ra phòng khách ngủ cho mà xem.

Trời đêm trở lạnh mà còn không được ôm vợ, đâu còn gì buồn hơn thế.

"Được rồi, được rồi, là anh chưa lớn, anh sai rồi, bảo bối đừng so đo với con nít nhé."

Tuy anh nói vậy nhưng trong giọng nói ngập tràn cưng chiều, giống như mình đang dỗ một đứa nhỏ bướng bỉnh đang làm nũng.

Thẩm Anh Vi nghe được lời này của anh xong cứ thấy sai sai, nhưng sai ở đâu thì cô không biết, thế là trực tiếp mặc kệ. Anh muốn nói gì thì kệ anh, đêm nay anh xác định với cô rồi.

Hoặc là ôm gối ra phòng khách ngủ, hoặc là ôm gối đến thư phòng, đừng tưởng rằng anh đang đau tay bị thương mà được cô tha cho.

Nhưng trong lòng Thẩm Anh Vi âm thầm bổ sung, nếu trông anh đáng thương quá thì cô mang gối theo ngủ với anh là được chứ gì.