Thẩm Anh Vi nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy ông xã nhà mình vội vội vàng vàng đẩy cửa tiến vào.
Trên khuôn mặt anh tuấn đó là nét lo lắng không để đâu cho hết.
Có vẻ lúc anh đi quá vội vàng nên toàn thân toát lên vẻ xộc xệch, mái tóc được anh chăm sóc hàng ngày đã bắt đầu mất nếp ban đầu.
Áo khoác cùng cà vạt không ngay ngắn như ban đầu, nào còn bộ dáng Hoắc tổng lạnh lùng khó gần thường ngày.
Ở đây chỉ còn một ông xã đang lo lắng cho vợ mà thôi.
Trợ lí đã đi hỏi bác sĩ tình hình của Thẩm Anh Vi cùng với hỏi lí do tại sao phu nhân nhà mình đột nhiên ngất xỉu, nhưng không ai biết cả.
Trợ lí chỉ có thể mở camera giám sát đoạn thời gian đó lên để xem.
Anh ta biết Hoắc tổng nhà mình nhất định sẽ tìm hiểu kĩ việc này, đáng tiếc không phải là bây giờ. Thế nên mới cần một người trợ lí toàn năng như anh đây lúc nào cũng phải chạy theo bên mình.
Trợ lí tỏ vẻ, nếu bản thân mà không được tăng lương thì thật sự quá có lỗi với những cống hiến hơn người của mình.
Mà cũng may mắn là ông chủ không quên công lao của anh ta, lúc nào đó sẽ tăng lương thôi mà.
Trong phòng bệnh, sau khi nhìn thấy Thẩm Anh Vi nhà mình có vẻ không có chuyện gì quá đáng sợ như trong suy nghĩ, cuối cùng Hoắc thiếu gia cũng bình tĩnh lại.
Anh thở ra một hơi rồi đi tới bên giường cô, khẽ ôm lấy cô gái nhỏ kia vào lòng mình.
"Không sao chứ?"
"Vâng, em thấy không sao hết."
"Làm anh lo lắng muốn chết."
Hai người cứ ôm nhau như vậy cho đến khi cửa được mở ra một lần nữa.
Theo đó là bác sĩ, y tá cùng bệnh nhân Ninh Diệu Diệu cũng đang gấp gáp lo âu kia tiến vào.
Vốn dĩ Ninh Diệu Diệu còn đang nằm trên giường bệnh cho hồi sức, sau sự việc đêm hôm qua, Ninh tiểu thư đã suy nghĩ rất nhiều.
Cô ấy không nói ra ai là người đã làm hại mình, lúc người phụ nữ Hoắc tổng lưu lại để giúp đỡ cô ấy hỏi thăm ân cần hay khi người trong trường hỏi thăm tới. Cô ấy cũng không nói một lời, chỉ im lặng như vậy, giống như một người bệnh nặng không thể cử động làm người khác không biết cô bị làm sao.
Nhưng mới qua bữa trưa cô ấy liền nhận được điện thoại của Yến Nhã Nam và Ôn Hiên, hỏi xem tình hình của cô ấy có ổn không, còn nói Thẩm Anh Vi đích thân tới bệnh viện thăm mình.
Ninh Diệu Diệu rất thích con người của Thẩm Anh Vi, tuy được cưng chiều sủng ái nhưng không hề kiêu ngạo, còn rất ôn nhu và từ ái khiến người ta yêu mến.
Cô ấy như một thái cực khác, không giống với Ninh Diệu Diệu chỉ khiến người chán ghét này.
Lúc nằm trên giường bệnh nhìn bình truyền nước nhỏ từng giọt từng giọt, Ninh Diệu Diệu thở dài, cô ấy thầm nghĩ, nhất định sẽ khiến đám người đã gây khó dễ cho mình biết tay.
Nhưng cô ấy không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác mà muốn tự thân ra trận, đám người đó nhất định phải lãnh hậu quả do những việc mình đã gây ra.
Thấy Hoắc Thiếu Dực đã tới đây rồi, Ninh Diệu Diệu tự biết tránh sang một bên, nghe bác sĩ nói Thẩm Anh Vi không có chuyện gì, chỉ là bị kích thích nên ngất xỉu thì không có gì là đáng lo hết.
Nghe xong rồi cô ấy liền nói với Thẩm Anh Vi một tiếng rồi quay về phòng bệnh của mình. Anh Vi gật gật đầu, thấy Ninh Diệu Diệu sắc mặt không tốt lắm, nhớ ra cô ấy còn đang bệnh nên kêu cô ấy mau đi nghỉ ngơi.
Hoắc Thiếu Dực lại cảm thấy cái kết luận của người này quá qua loa, đang tính nổi cáu thì lại bị Thẩm Anh Vi bên cạnh kéo tay lại, vuốt lông cho hạ hỏa.
Thế là Hoắc tổng cứ thế mà được vợ yêu nhà mình dỗ ngon dỗ ngọt.
Chẳng qua là vẫn chưa quên được mấy lời kia của bác sĩ nọ thôi.
"Ông có chắc không đấy?"
Hoắc Thiếu Dực một khi đã trưng ra bộ mặt nghiêm túc thì đúng là rất có tính sát thương, hơi lạnh giống như đang tỏa ra ngùn ngụt khiến người kia run lên cầm cập nhưng trán vẫn không quên đổ mồ hôi.
Y tá ở bên cạnh cũng trong tình trạng tương tự. Lúc đầu nhìn thấy Hoắc tổng, nữ y tá đó chỉ thấy mình như được nhìn thấy đại minh tinh nào đó, mà đại minh tinh còn đang ngồi bên cạnh cô gái tuyệt sắc kia, nhìn hai người không khác gì đôi kim đồng ngọc nữ khiến người khác ghen tị và hâm mộ không thôi.
Nhất là khuôn mặt ôn nhu dịu dàng của người đàn ông nọ càng khiến người ta phải đắm chìm trong đó không thoát ra nổi.
Tại sao trên đời lại có người đàn ông vừa đẹp trai lại giỏi giang nhiều tiền như thế...
Nhưng vị Hoắc tổng này chỉ duy trì được điệu bộ ôn nhu khi đối diện với vị tiểu thư kia. Còn lúc người đó dùng bộ mặt lạnh nhạt để nói chuyện với bác sĩ chữa trị chỉ khiến cho nữ y tá thầm run sợ.
Khí thế lớn như vậy, đúng là không phải điều người thường có thể có được.
"Thật sự... không có gì, phu nhân sẽ sớm khỏe lại thôi ạ."
Thời buổi này miếng ăn khó kiếm, bác sĩ nọ khi biết người mình khám bệnh là Hoắc phu nhân đã đổ đầy mồ hôi rồi, lúc biết Hoắc tổng còn coi trọng vị phu nhân này hơn cả tính mạng của mình, bác sĩ chỉ hận không thể mang hết bao nhiêu năm kinh nghiệm của mình ra.
Thẩm Anh Vi thấy Hoắc Thiếu Dực lại bắt đầu hùng hổ dọa người rồi, cô liền nghiêng đầu dựa vào vai anh.
"Thiếu Dực..."
Hoắc tổng tự biết cô vợ nhỏ nhà mình đang làm nũng, anh thấy cô không có gì đáng ngại thật liền để mấy người này rời đi.
"Cạch..." Khi tiếng đóng cửa vang lên, Thẩm Anh Vi mới đưa tay ôm lấy tay ông xã nhà mình.
"Em không có chuyện gì thật mà, anh đừng như vậy."
Tuy bây giờ đầu cô có hơi đau cùng trạng thái cơ thể có chút mỏi mệt như cô tự cảm thấy mình thực sự không có gì đáng lo nữa.
Hoắc Thiếu Dực lại không bình tĩnh như cô, không ai biết lúc hay tin cô ngất xỉu anh đã lo lắng đến mức nào.
Anh chỉ hận không thể bao bọc cô cả ngày, không muốn cô phải chịu một chút tổn thương nào.
Thế mà chỉ mới xa anh một chút cô liền gặp chuyện. Những suy nghĩ âm u đen tối trong lòng lại rục rịch, con quái vật lại muốn phá xiềng xích mà chui ra.
Nhưng Hoắc Thiếu Dực hiểu, một khi anh để thứ này lấn át lí trí của mình, cô và anh sẽ rơi vào trạng thái không thể cứu vãn.
Một lần nọ anh giam cầm cô, đã trở thành khúc mắc rất lâu mới có thể giải quyết.
Anh không mong muốn điều đó lại một lần nữa xảy ra. Dù bây giờ cô cũng yêu anh, còn rất thương cùng hiểu cho anh nhưng anh tự biết giới hạn của cô là ở đâu.
Hai người nói chuyện một lúc, Thẩm Anh Vi mới nói rằng cô không muốn ngửi mùi của bệnh viện nên anh mang cô về nhà. Trước khi đi, cô còn sang phòng bệnh cách đó không xa để thăm Ninh Diệu Diệu.
Khi đó Ninh Diệu Diệu cũng muốn xuất viện rồi, cô ấy thấy bản thân đã khỏe lại, không muốn nằm ở đây nữa nên ra về.
Hoắc Thiếu Dực cũng hỏi thăm qua lý do tại sao cô lại ngất xỉu, anh đã xem qua camera lúc đó, có thể là nhìn thấy máu của người tai nạn nọ nên cô mới bị kích thích như vậy.
Thẩm Anh Vi vốn nghĩ có nên nói cho anh việc mình đã nhớ lại chút ít gì đó không, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì. Cô mới chỉ nhớ được một đoạn kí ức không rõ ràng, cô muốn nhớ được gần hết rồi mới nói cho anh biết, kí ức của cô bây giờ cũng không còn quan trọng như lúc đầu cô suy nghĩ nữa.
Ban đầu cô thấy mọi thứ thật sự quá lạ lẫm, quá xa cách với cô. Nhưng bây giờ cô có ba, có mẹ, có gia đình và có cả ông xã vô cùng yêu thương mình. Thẩm Anh Vi cảm thấy dù có nhớ hay không thì cũng như nhau cả thôi.
Xuất viện về nhà, Hoắc Thiếu Dực không lúc nào là không lo cô sẽ đột ngột đổ bệnh hoặc ngất xỉu, anh chỉ hận không thể dán lấy cô mọi lúc mọi nơi.
Còn bắt cô phải nghỉ học mấy ngày để ở nhà theo dõi, quả thực khi đó khí sắc của cô không tốt, gương mặt vốn trắng lại có vẻ bệnh tật nên càng trắng như trong suốt, điều này khiến Hoắc thiếu gia lo lắng đứng ngồi không yên.
Anh cũng nghỉ ở nhà mấy ngày với vợ của mình, chỉ sợ cô bị ép ở lại sẽ buồn chán nên anh đặc biệt ở nhà để bày trò vui cho cô vợ nhỏ của mình.
Mặc cho cánh tay vẫn chưa hồi phục một cách đàng hoàng, Hoắc thiếu gia càng như vậy càng khiến cho bác quản gia đau đầu.
Sau mấy ngày không được phép đến trường, Thẩm Anh Vi cuối cùng cũng thuyết phục được anh xã nhà mình, cô vui vẻ cầm cặp sách lên, nhón chân hôn lên má người đang hầm hừ ở phía đối diện một cái rồi chạy lên xe đi mất.
Bỏ lại Hoắc Thiếu Dực vừa vui vẻ vì được hôn, vừa hết cách vì cô vợ nhỏ nhà anh dỗ dành anh xong là chạy biến đi.
Nhưng Hoắc Thiếu Dực ngàn lần vạn lần không nghĩ tới, anh mới buông lỏng cảnh giác thôi mà đã có người không biết sống chết, đánh chủ ý lên cô vợ nhỏ nhà anh.