Thẩm Anh Vi cũng không ngờ được bản thân là người hay gặp tai nạn.
Cô chỉ mới đến trường ngày đầu tiên sau một đợt nghỉ không dài cũng chẳng ngắn, thế mà đã hấp dẫn được đám người xấu đến hỏi thăm mình.
Đúng là người đen đủi thì đi tới đâu cũng gặp vận rủi mà thôi.
Lúc đầu là Ninh Diệu Diệu và cô ở trong trường phát chán nên không có việc gì làm, kéo nhau ra khỏi trường.
Học đại học không phải quá nhàn nhưng không đến mức cả ngày lúc nào cũng phải ngồi trong phòng học.
Cô ở lại mãi cũng chán, bản thân lại chẳng phải người ham học gì đáng nói lên đã kéo Ninh Diệu Diệu chạy theo mình.
Nào ngờ hành động này của cô lại khiến cho ông xã yêu dấu ở nhà phải lo lắng rồi, liệu sau lần này, anh có giam nhốt cô lại luôn không?
Thẩm Anh Vi nghĩ cũng chẳng dám nghĩ nữa, cô chỉ mong đây là một giấc mơ, những người đang bịt miệng cô lúc này sẽ biến mất theo tiếng chuông báo thức reo vang vào mỗi buổi sáng, để rồi khi mở mắt ra, trước mặt cô vẫn là Hoắc Thiếu Dực đang nhìn mình.
Nhưng cô lại không thể coi nhẹ cánh tay đang bị trói ngược về đằng sau của mình, nó không nhẹ nhàng như lần đó Hoắc Thiếu Dực giam giữ cô, mà nó là thực tại tàn khốc. Người tới muốn bắt cô làm gì?
Muốn dùng cô để uy hiếp nhà họ Thẩm hay uy hiếp Hoắc Thiếu Dực.
Thẩm Anh Vi không dám nghĩ đến khi Hoắc thiếu gia nhà mình sau khi biết cô bị bắt sẽ có phản ứng thế nào, nhất định anh sẽ nổi điên, sẽ không khống chế được mình. Cô sợ anh nổi giận rồi tự làm bản thân thương tổn.
Mọi việc xảy ra nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng, kể cả cô hay Ninh Diệu Diệu, hay chính là những vệ sĩ Hoắc Thiếu Dực đưa cho để bảo vệ an toàn cho cô.
Anh Vi biết mình đang nằm trên một chiếc xe ô , nhưng không rõ xe đang chạy đi đâu, chỉ biết thân xe lắc lư đặc biệt mạnh khiến cô muốn say luôn tại chỗ.
Mắt cô cũng bị vải đen bịt kín nên càng không phân biệt được hướng đi của bọn chúng, điện thoại không mang theo, cô còn để nó ở trên lớp học.
Thẩm Anh Vi hơi động đậy tay, cô muốn thử xem dây thừng phía sau có thể cởi ra không thì đã bị một người nào đó ngồi trên xe tát cho một cái. Cái tát này không dùng quá nhiều lực, nhưng người này có vẻ đã quen làm việc chân tay nên sức mạnh rất lớn, khi bàn tay chai rộng đó hạ trên mặt cô, cô chỉ có cảm giác má phải đau rát, bên tai lúc này chỉ có cảm giác ong ong.
Rồi tiếng người kia quát lớn vang vọng trong không gian chật hẹp của ghế sau.
"Mày đừng hòng bày trò trước mặt tao."
Thẩm Anh Vi đau đớn cắn môi, cô đang cố ngăn không cho vành mắt mình đỏ lên, phải bình tĩnh tìm ra biện pháp để thoát thân.
"Mày đừng đánh nó mạnh quá, lát nữa mặt sưng lên rồi là chúng ta không bán nó được cho dân bên kia đâu."
"Yên tâm đi, họ nói chỉ cần không để nó có chuyện gì là được, vả lại thời gian còn chưa đến, mặt nó sưng lên rồi tự lành lại được."
"Tao nghe nói nó là con nhà giàu lắm đấy, lần này tiền chuộc đủ để cho chúng ta ăn uống lo đủ."
"Đúng thế, nhà nó với chồng nó giàu có tiếng cơ mà, đơn này lãi lớn rồi."
Thẩm Anh Vi nghe tới đây chỉ thấy lạnh lòng, cô muốn lơ đi những tiếng cười ghê rợn của mấy người đó nhưng không thể. Bây giờ cô phải cầu cứu thế nào đây, chỉ mong trên đường sẽ có trạm chốt nào đó của cảnh sát, như vậy cô mới có cơ hội thoát khỏi vào lúc này.
----------
Nhà họ Hoắc, giống như những gì Thẩm Anh Vi đã nghĩ, sau khi Hoắc Thiếu Dực biết chuyện liền giống như phát điên, ai ngăn lại cũng không được.
Phía trước là mấy người vệ sĩ mặc đồ đen đang cúi đầu rất thấp, trong lòng bọn họ vô cùng hổ thẹn vì không bảo hộ được phu nhân nhà mình.
Lần nào cũng thế, phu nhân có chuyện gì là bọn họ giống như những kẻ vô dụng, không một lần nào hoàn thành nhiệm vụ được giao phó.
Công việc này rất tốt, được trả lương hậu hĩnh nên không ai muốn mất việc vào lúc này cả. Nhưng nhìn đến ông chủ Hoắc đang tức giận thế kia, bọn họ tự biết mình sắp phải cuốn gói rời đi, đừng mong một người được lưu lại.
Nghe trợ lí báo cáo tình hình trước mắt, Hoắc Thiếu Dực tức giận đến buồn cười. Anh quăng chén trà trên tay xuống, nước nóng trong đó văn tứ tung, âm thanh men sứ rơi xuống nền đất lanh lảnh khiến người ta phải giật mình.
"Nói cho tôi biết, tôi thuê mấy người để làm gì?"
Đến trợ lí và bác Trương đã quen nhìn sắc mặt anh cũng không khống chế nổi mà run rẩy trong lòng, đây là lần đầu tiên hai người thấy Hoắc tổng nổi giận lớn như thế, loại khí lạnh như muốn đông cứng này không phải ai cũng chịu nổi. Đám người kia, đúng là xui xẻo.
Thêm vào đó dạo gần đây phu nhân nhà bọn họ hay gặp chuyện không may nên thiếu gia mới cho nhiều người như vậy đi theo bảo vệ. Thế mà cuối cùng lại để người khác bày trò trước mắt, là ai cũng không chịu được điều này.
"Là... để bảo vệ phu nhân."
"Tốt, các người vẫn biết nhiệm vụ của mình đấy nhỉ, thế mà tôi tưởng các người chỉ để làm cảnh trang trí thôi chứ."
Trong số họ, không ai dám ngẩng đầu lên đối diện với người đàn ông đang tức giận này, bọn họ cũng tự thấy hổ thẹn trong lòng, tuyệt nhiên không dám ho he dù chỉ một chút.
"Nói chuyện đi, bộ câm hết rồi à?"
Hoắc Thiếu Dực giống như nổi điên, đưa tay gạt hết đồ trên bàn xuống.
"Loảng xoảng... loảng xoảng..."
Anh tuy tức giận nhưng vẫn còn chút lý trí, Hoắc tổng đã cho người đi điều tra cùng tìm kiếm tung tích bọn bắt cóc, chỉ mong cô gái nhỏ của anh vẫn bình an.
Nhưng mỗi giây mỗi phút bây giờ đối với anh như đang ngồi trên chảo nóng, anh hận mình không bảo hộ cô chu toàn. Lúc lấy cô, anh nhớ mình từng thề thốt với nhà họ Thẩm rằng anh nhất định sẽ cho cô một cuộc sống thật yên bình và hạnh phúc, thế mà cuối cùng anh lại chẳng làm được.
Anh là một thằng tồi tệ.
Trước mắt anh đã huy động hết những mối quan hệ của mình cùng những người có thể để tìm kiếm ra bọn người kia, chỉ cần tìm ra chúng, anh nhất định sẽ cho đám đó nếm trải thế nào gọi là địa ngục trần gian, anh nhất định sẽ băm chúng ra thành trăm mảnh.
Anh chưa báo cho nhà họ Thẩm cùng ba mẹ anh việc này, tạm thời là càng ít người biết càng tốt, đợi đến khi anh không tìm được người thì anh mới nhờ vả hai bên giúp đỡ.
Chỉ mong đám người này là đòi tiền chuộc chứ không phải đối thủ của nhà bọn họ, nếu thực sự là đám đó, anh không thể đảm bảo cô vẫn bình an vô sự.
---------
Trong một căn phòng tối đen nào đó, có một người mặc toàn thân là đồ đen, trên mặt là nụ cười quỷ dị, đó là một một người đàn ông không tính là cao lớn, cũng chẳng phải dạng người gầy gò gì.
Trên tay người này là ảnh của Thẩm Anh Vi và Hoắc Thiếu Dực, hai người đó đang dựa vào nhau cười rất hạnh phúc. Đôi kim đồng ngọc nữ đó đang vui vẻ như thế, tại sao hắn ta phải đứng xem hai người ân ái mặn nồng.
Hắn ta đưa tay xé đôi tấm ảnh chụp, tách đôi nó ra, nhìn qua một hồi, hắn ta lại bật cười sung sướng, giống như bản thân đã chen được vào mối quan hệ bền chặt này và phá hỏng nó.
Một nửa ảnh của Thẩm Anh Vi bị anh ta hơ trên bật lửa, trong không gian mờ tối, nửa ảnh này đã cháy đến không thành hình, còn ảnh bên kia của Hoắc Thiếu Dực lại rất được nâng niu, hắn ta cầm ảnh chứa nụ cười hiếm hoi đó của Hoắc Thiếu Dực lên, khẽ đặt một nụ hôn trên khuôn mặt anh tuấn.
"Hoắc Thiếu Dực, tôi từng hận chết anh, nhưng giờ cũng muốn yêu chết anh."