Có thể chuyện nhà họ Thẩm quá được chú ý nên tạm thời chuyện của Hoắc Thiếu Dực bị hạ nhiệt hơn nửa.
Nhưng những cổ đông trong công ti vẫn làm loạn là sự thật, khiến Hoắc Thiếu Dực không thể không mạnh tay trấn áp.
Đúng là không biết điều, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Người phải cuốn xéo ra khỏi công ti là mấy lão già như cáo đó, cứ cho bọn họ tự đắc thêm một khoảng thời gian nữa đi, sớm hay muộn anh cũng phải dọn dẹp hết.
Trở lại với nhà họ Thẩm, quả thực ngày hôm nay là một ngày đủ loạn, lúc Thẩm Tuấn Hùng trở về nhà, ông không biết phải đối mặt với Trương Ngọc Lâm và con trai con gái mình như thế nào.
Ông yêu Trương Ngọc Lâm, yêu con trai con gái, yêu gia đình này là thật, nhưng ông có một đứa con riêng khác là thật.
Chuyện năm đó ông không muốn nhắc tới quá nhiều, nhưng ông đã phụ bạc lại người vợ đã bên ông sớm chiều.
Ông không biết phải dùng bộ dáng nào khi đối diện với vợ mình, Trương Ngọc Lâm trước đến giờ đều rất dịu dàng và hiền lành là một người phụ nữ chăm lo cho chồng đủ mọi bề, chỉ cần ông đi đâu làm gì, phía sau luôn có một Trương Ngọc Lâm giống như điểm tựa tinh thần.
Thẩm Tuấn Hùng hít một hơi thật sâu, bước vào nhà, vừa vào đến nơi ông đã thấy vợ mình cùng với thần sắc mệt mỏi.
Lúc nãy hỏi qua quản gia thì ông đã biết Thẩm Anh Kiệt đã về rồi, nhưng lại không thấy thằng bé đâu, chắc nó đang trốn tránh không muốn gặp ông.
Sắc mặt mẹ Thẩm không tốt, bà vừa phải lo nghĩ cho con gái, vừa lo đến chuyện của chồng. Nét vui vẻ hiền hòa thường thấy trên mặt bà hôm nay đã không thấy đâu.
Trương Ngọc Lâm tự rót cho mình một chén trà, bà vẫn ra vẻ điềm nhiên như bình thường, nhưng đôi tay đang run run cùng viền mắt hơi đỏ của vị phu nhân này đã bán đứng bà mất rồi.
Hai vợ chồng đã sống với nhau nhiều năm, Thẩm Tuấn Hùng có thể dễ dàng nhận ra điều đó.
Ông cũng thở dài một hơi, tiến lại phía bà rồi ngồi xuống đối diện trước mặt bà.
Những tưởng phải đối mặt với sự chất vấn, sự tức giận của vợ mình, nhưng không, từ đầu đến cuối bà ấy vẫn chưa có một hành động nào vượt qua khuôn phép của một tiểu thư con nhà gia giáo.
Bản chất đã ăn sâu vào máu, dung nhập vào xương tủy của bà từ lâu rồi. Có thể đây cũng là điểm Thẩm Tuấn Hùng yêu nhất của bà.
"Ông đã về rồi..."
Giọng bà hơi khàn khàn, nói một câu nhẹ nhàng như tiếng thở dài.
"Chuyện đó, Ngọc Lâm, chuyện năm đó là tôi có lỗi với bà..."
"Đã qua bao nhiêu năm rồi ông không nhớ đến, sao bây giờ mới nhắc tới làm chi."
Giọng bà vẫn nhẹ nhàng như lúc ban đầu.
"Tôi..."
"Lúc đứa bé đó được sinh ra, tôi và ông đã cưới nhau rồi đúng không?"
"Đúng vậy, là do tôi có lỗi với bà..."
Thẩm Tuấn Hùng cúi thấp đầu, không biết nên đối mặt với giọng điệu bình thản này của bà thế nào mới phải.
Mẹ Thẩm thở dài, sau đó bà cảm giác thật mệt mỏi, không chờ chồng mình nói xong bà đã lắc lắc đầu đi lên tầng, để mặc ông ngồi dưới đó rơi vào trạng thái sầu muộn.
Khi biết chồng có con riêng, sao bà có thể không đau khổ cho được, nhưng bây giờ biết phải làm thế nào đây. Nhìn thái độ của ông, bà dù có thế nào cũng không nỡ nói nặng.
Còn về Hạ Thẩm gì đó, bà không can thiệp vào quyết định của Thẩm Tuấn Hùng. Nếu Thẩm Tuấn Hùng muốn dẫn Hạ Thẩm về nhận tổ quy tông, bà sẽ không ngăn cản.
Thẩm Tuấn Hùng ngồi dựa vào ghế, thở dài một hơi thật bất lực. Không phải ông không từng nghĩ tới tờ giấy xét nghiệm kia là giả, người có tiền có thể sai khiến một số việc theo ý mình.
Ông ấy có gọi cho bệnh viện để xác nhận, sau khi hỏi đi hỏi lại bên đó chắc chắn một trăm phần không dám làm giả báo cáo thì ông mới thật sự nhận mệnh của mình.
Ông nên làm gì đây?
------
Dạo này ở thành phố này xảy ra khá nhiều chuyện khiến người ta phải trợn mắt há mồm.
Ví dụ như việc của Hoắc tổng, hay chuyện nhà họ Thẩm, rồi lại có tin tức mới ầm ầm kéo đến.
Chuyện của Hoắc tổng đã có người nghe phong phanh rằng tất cả những gì mọi người thấy chưa chắc là thật, Hoắc tổng nói sẽ không bỏ qua cho ai dám làm càn trước mặt anh.
Còn chuyện nhà họ Thẩm thì hầu như ai cũng chắc đó là thật rồi, nếu không thì tại sao một tiếng gió cũng không có. Thậm chí nhà họ Thẩm còn chẳng lên tiếng phản đối.
Mới đây thôi nghe nói lại có việc của nhà họ Ninh nữa.
Người qua đường tỏ vẻ tháng này có lẽ không phải tháng tốt rồi, nếu không mấy gia tộc lớn cứ ngã ầm ầm như thế.
Không thể nghi ngờ rằng mấy việc này sẽ dẫn tới công ti thua lỗ không nhỏ, ai ai cũng ngóng xem họ sẽ giải quyết ra sao đây.
Còn về chuyện của nhà họ Ninh thật sự khiến người ta giật mình, thật không dám nghĩ tới Ninh tiểu thư lại chơi liều như vậy.
Dám vận chuyển thuốc cấm ngay trên lãnh thổ quốc gia, đúng là cậy mình là con nhà có gia có thế nên không biết sợ là gì.
Ninh Diễm Thanh cũng không ngờ rằng một ngày nọ cô đang ngồi trong nhà thì đột nhiên có cảnh sát đi vào rồi còng tay cô ta lại.
Ninh Diễm Thanh của giây phút đó cũng ngu luôn, không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.
Ba Ninh mẹ Ninh thấy việc như vậy liền chặn đường cảnh sát lại.
"Mấy người tại sao lại bắt con gái tôi, có tin tôi kiện mấy người vì bắt người vô tội hay không?"
Ninh phu nhân kiêu ngạo nửa đời, dù từng bị Hoắc phu nhân nói cho không chừa chút mặt mũi nào nhưng sự cao ngạo bà ta dưỡng ra bao năm đương nhiên phải có chỗ dùng.
Cảnh sát kia thấy vậy liền mở sổ công tác của mình ra, thông báo với hai người nhà họ Ninh đang sốc vì tin không thể chấp nhận được.
"Cô Ninh bị tố là đã dính đến đường dây buôn bán thuốc cấm, mong Ninh tiên sinh và phu nhân đây thông cảm cho công việc của chúng tôi."
Không, Ninh tiên sinh và Ninh phu nhân không muốn chấp nhận, họ không thể tin nổi vào tai mình nữa.
"Không thể nào."
Ninh phu nhân thều thào, thân mình lung lay như sắp đổ.
Nhưng Ninh Diễm Thanh lại không chấp nhận số phận nhanh như thế.
Cô ta muốn hất vị cảnh sát đang giữ còng tay của cô ta ra, miệng hét lớn.
"Không thể nào, sao tôi có thể liên quan đến mấy đường dây đó được, các người nhất định đã ăn tiền của tên khốn nào đó rồi vu oan cho tôi, tôi sẽ kiện mấy người."
Ninh Diễm Thanh sắp chết rồi nhưng vẫn không đổi tính, cô ta dơ chân, muốn dùng đôi guốc cao gần chục phân của mình để đạp vị cảnh sát trước mặt, nhưng lại bị người ta tránh được.
Nói đùa, làm cảnh sát đâu có dễ, trường hợp nào bọn họ cũng gặp rồi, đâu có thiếu mấy thành phần điên loạn như thế này bao giờ.
"Cô Ninh, nếu cô còn tiếp tục như vậy thì chúng tôi sẽ thêm tội gây khó dễ cho người thi hành công vụ."
"Ha, mấy người có giỏi thì cứ thêm đi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người."
Ninh Diễm Thanh thấy vậy càng không cam lòng.
"Ba, mẹ, bọn họ lừa mấy người đó, con không có làm gì hết, con bị oan, xin ba mẹ cứu con, nhất định là có người nào đó muốn hủy hoại danh tiếng của nhà chúng ta."
Mẹ Ninh rất nhanh đã hoàn hồn lại, sau đó cũng đồng ý lời con gái.
"Đúng vậy, nhất định là có tên khốn kiếp nào muốn hại nhà chúng ta, hại Diễm Thanh nhà ta, mẹ nhất định sẽ giúp đỡ con."
"Các người mau thả con gái tôi ra mau."
Mẹ Ninh nói xong muốn xông lên đẩy mấy người đang bắt con gái mình đi ra chỗ khác, nhưng cuối cùng người mất mặt lại là bà.
Ninh phu nhân ngã ngồi trên sàn nhà, may mà ba Ninh nhanh chóng đỡ bà dậy.
"Bà còn ngại chưa đủ mất mặt hả."
"Ông chỉ biết mặt mũi thôi sao, không biết người ta sắp tát vào mặt nhà mình rồi kia kìa."
Cuối cùng Ninh Diễm Thanh vẫn bị đưa đi, trước khi đi mẹ Ninh dặn dò cô đừng vội, bà nhất định sẽ dùng tiền và quyền thế để đưa cô ta ra ngoài.
Lúc này Ninh Diễm Thanh mới yên tâm, nhìn mấy người đang bắt mình với bộ dáng đầy khinh thường.