Cưng Sủng Phu Nhân Tổng Tài

Chương 91: Thẩm Anh Vi, đi chết đi




Căn bản là Ninh Diễm Thanh để lại cho mọi người ấn tượng về cô cả nhà họ Ninh quá sâu sắc nên khi tin đồn Ninh Diễm Thanh bị cảnh sát bắt đi nhanh chóng lan rộng.

Kèm theo đó là một bức ảnh chụp Ninh Diễm Thanh đang bị cảnh sát còng tay rồi đi về phía chiếc xe đang bật đèn xanh đỏ ở trước cửa ngôi biệt thự nhà họ Ninh.

Chưa cần biết đúng sai hay không, bức ảnh này đúng là dâng lên một trận sóng gió cũng không nhỏ.

Căn bản mọi ngày Ninh Diễm Thanh cậy mình là đại tiểu thư có quyền có thế nên chẳng coi ai ra gì, đi đường thì chỉ hận không thể khoe khoang hết vốn liếng của mình cho bàn dân thiên hạ thấy, trước đây họ còn sợ quyền uy của nhà giàu, nhưng bây giờ nhìn Ninh Diễm Thanh phạm tội bị bắt đi thì trong lòng những người từng bị Ninh Diễm Thanh khinh nhục thì chỉ có mấy từ thôi, sung sướng, sảng khoái vô cùng.

Đúng là hợp lòng người.

Khi Ninh Diệu Diệu nhận được tin tức cũng ngu theo luôn, trong nhận thức của cô ấy, Ninh Diễm Thanh dù là người tồi tệ thật nhưng cũng không ngu đến mức tàng trữ hàng trái phép đấy chứ, không biết có bao nhiêu người đã bị bắt vì điều đó rồi à?

Ninh Diệu Diệu thật sự không tài nào mà hiểu được nữa, Ninh Diễm Thanh bây giờ đang bị tạm giam, nhà họ Ninh đương nhiên sẽ không ngồi im. Cô ấy biết ba mẹ mình còn coi trọng mặt mũi hơn cả coi trọng con cái nên Ninh Diễm Thanh đương nhiên sẽ được bọn họ dùng hết sức mà đưa ra ngoài.

Chỉ có điều sau chuyện này chỉ sợ Ninh Diễm Thanh sẽ khó mà được ba mẹ cho sắc mặt tốt nữa.

Còn người qua đường trên mạng chỉ cảm thấy không có lửa làm sao có khói, làm gì có chuyện công an bắt người mà không có bằng chứng cụ thể chứ.

Nhưng Ninh Diệu Diệu không ngờ đến rằng, người nhà họ Ninh thực sự không cứu được Ninh Diễm Thanh ra, bằng chứng việc Ninh Diễm Thanh liên quan đến mấy đường dây đó đã quá rõ ràng, ba mẹ Ninh sống chết không thể nghĩ được con gái ngoan ngoãn nhà mình sao lại làm ra chuyện đó được.

Nhưng bằng chứng phía bên kia điều tra được đã quá xác thực, bọn họ có muốn làm gì cũng không thể làm bây giờ.

Ninh phu nhân đứng như trời trồng trước cục cảnh sát, lúc sau bà quay phắt sang hỏi ba Ninh.

"Sao có thể như vậy, bọn họ đưa bằng chứng giả đúng không? Tôi không tin lời bọn họ nói, Ninh Phú, ông phải cứu Diễm Thanh cửa chúng ta ra."

Ninh Phú đã sớm ngứa mắt Trịnh Thu Liên, trước đây còn có nhà họ Trịnh mà dựa vào, chẳng lẽ bây giờ bà ta không thấy Hoắc phu nhân đối xử với mình như thế nào sao? Còn muốn lên mặt ra lệnh cho ông ta, nghĩ cũng hay quá đó.

"Bà nhìn như thế rồi mà còn không hiểu à? Muốn tôi giải thích việc này cho bà thế nào, không phải là con gái ngoan do bà sinh ra sao? Nếu không phải bà chiều nó thì giờ nó hại tôi thành ra thế này à?"

Ninh thị duy trì được đã là điều khá khó khăn, bây giờ thêm việc của Ninh Diễm Thanh vào quả thật là khiến ông ta hận chết.

"Ông đang đổ lỗi cho tôi? Nếu không phải tại ông thì nó sẽ thành ra như vậy sao?" Trịnh Thu Liên xưa nay không phải người hiền lành gì, thấy ông này dám đỗ lỗi cho mình thì cũng không ngần ngại mà xông tới cho Ninh Phú biết mặt.



Hình ảnh hai ông bà nhà họ Ninh cãi nhau trước đồn cảnh sát lại tiếp tục được lên báo, khiến nhiều người phải cười thầm trong bụng.

Ninh Diệu Diệu nhìn thấy hình ảnh này xong chỉ cười không nói, cô ấy đã đoán ra phần nào sự việc rồi. Vụ việc của Ninh Diễm Thanh hơn phân nửa là thật, có khả năng là chị ta đúng là có dính dáng chút xíu nhưng không nghiêm trọng như thế, đáng lẽ chỉ ngồi tù vài năm là được nhưng lại có người muốn thấy Ninh Diễm Thanh phải chịu khổ nên mới làm vậy để Ninh Diễm Thanh ngồi đó để ngẫm lại những hành động mình đã làm.

Kể từ đây Ninh Diễm Thanh đã triệt để mất đi khả năng bước vào vòng tròn giới thượng lưu của thành phố.

Mà người muốn Ninh Diễm Thanh chịu khổ thì cô ấy cũng có thể đoán một hai, Hoắc Thiếu Dực coi Thẩm Anh Vi như mạng sống của mình, nhưng hết lần này đến lần khác Ninh Diễm Thanh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nên vẫn có thể ngông nghênh như vậy. Chẳng qua lần này chị ta đã bị Hoắc Thiếu Dực một tay tống vào tù rồi, không biết Ninh Diễm Thanh sẽ nghĩ ra sao đây.

----------

Việc của Ninh Diễm Thanh và việc nhà họ Thẩm, Thẩm Anh Vi đương nhiên đã biết được, lúc nhìn thấy ảnh của người đàn ông kia, Thẩm Anh Vi hơi sửng sốt một chút mà kéo Hoắc Thiếu Dực lại gần nói.

"Đây là Hạ Thẩm mà em từng nói với anh đó."

Thẩm Anh Vi có nghĩ cũng không nghĩ được Hạ Thẩm ngày đó lại là con riêng của ba mình, nhìn dáng vẻ này của anh ta hẳn là anh ta sớm đã biết chân tướng rồi, vậy thì tại sao anh ta còn ra tay cứu cô.

Đáng lẽ anh ta nên thủ tiêu cô ngay tại chốn đó chứ không phải giúp cô thoát khỏi hiểm cảnh. Hoắc Thiếu Dực từ đằng sau vươn tây tới ôm lấy cô gái nhỏ, một tay giúp cô xoa xoa phần bụng còn chưa thấy gì.

"Đừng nghĩ nhiều quá, bây giờ tâm tình em nên thả lỏng, nhớ chưa?"

"Nhớ rồi mà..."

Thẩm Anh Vi phụng phịu nhớ lại một màn khôi hài ngày hôm trước, lúc đó cô tìm thấy chiếc khăn len kia, cứ nghĩ là của mối tình đầu hay tình yêu nào đó của anh, cô còn náo loạn với anh một trận khiến gà bay chó sủa.

Sau một hồi cuối cùng Hoắc Thiếu Dực cũng biết được nguyên do, anh khi đó không nhịn được mà cười cô.

"Bảo bối em ghen à?"

Hiển nhiên mấy lời này suýt thì khiến Thẩm Anh Vi da mặt mỏng không thèm nhìn anh thêm cái nào nữa.

Hóa ra chiếc khăn đó vốn là của cô, năm cấp ba cô có tham gia mấy hoạt động gì đó của trường lớp, trong lớp yêu cầu mỗi bạn làm một sản phẩm để bày bán hội chợ. Trùng hợp thế nào Hoắc Thiếu Dực lại về thăm trường vào ngày hôm đó, vừa liếc qua anh đã nhìn thấy cô gái nhỏ tươi cười rạng rỡ.



Ma xui quỷ khiến, người như Hoắc Thiếu Dực lại đột nhiên tiến lên và mua chiếc khăn đó của cô.

Nói đến đây Thẩm Anh Vi mới nhớ ra là thật sự có chuyện này, ánh mắt cô nhìn Hoắc Thiếu Dực càng ngày càng lạ.

"Sao thế?"

Hoắc Thiếu Dực kể chuyện xong lại thấy cô vợ nhỏ nhà mình hơi khang khác, thấy cô nhìn mình với ánh mắt nguy hiểm liền không hiểu mà hỏi.

"Khi đó hình như em mới học lớp mười một?"

"Hình như là vậy đấy."

"Em còn chưa mười tám tuổi mà anh đã có suy nghĩ không trong sáng rồi à?"

Giờ Hoắc Thiếu Dực đúng là không thể nói lại cô, chỉ có thể cam chịu số phận.

"Anh sai rồi."

Chuyện cứ trôi qua như thế, mấy ngày sau hai người lại trở về với cuộc sống hôn nhân ấm áp bình thường, bây giờ còn có một đứa nhỏ sắp chào đời nữa.

Hoắc Thiếu Dực chưa bao giờ thấy cuộc sống hạnh phúc hơn lúc này, anh chỉ hận không thể bên cô đời đời kiếp kiếp mà thôi.

Một ngày trời trong nắng ấm nào đó, Thẩm Anh Vi đột nhiên nổi hứng đi dạo xung quanh khu nhà, Hoắc Thiếu Dực nhận mệnh đi cùng với cô, vừa đi vừa vui vẻ tán gẫu chuyện đời.

Bây giờ Hoắc Thiếu Dực quan tâm nhất vẫn là đứa bé trong bụng cô là con trai hay con gái, con trai thì đặt tên gì, con gái đặt tên gì, cả ngày như vậy giống tụng kinh niệm phật bên tai cô.

Thật là, chưa gì mà anh đã bắt đầu đặt tên con rồi.

Hai người đi dạo chưa được bao lâu, đột nhiên từ đâu Lương Tiểu Ý xông tới, trên tay cô ta còn lăm lăm một con dao, nhìn khuôn mặt cô ta đỏ bừng, vành mắt cũng đỏ lên trông rất đáng sợ.

Lương Tiểu Ý như không sợ chết mà nắm chặt con dao sắc bén, dùng hết sức bình sinh để xông tới, miệng còn liên tục hò hét.

"Thẩm Anh Vi, mày đi chết đi."