Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 73: Sau cơn mê




Căn phòng bao rộng lớn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chói lóa đánh thức người trong phòng. Cố Nguyên Phong nheo mắt, theo bản năng xoay người tránh đi ánh nắng. Anh nằm như thế một lúc lâu mới chậm rãi mở ra đôi mắt vẫn còn nhập nhèm.



Xung quanh phòng trống không, ngoại trừ những chai rượu vang nằm lăn lóc trên mặt đất và ly thủy tinh bị vỡ vụn thì cái gì cũng không có.



Cố Nguyên Phong nhíu mày, hít vào một hơi, lập tức ngửi được một hương vị kì lạ. Hương vị này chỉ cần là đàn ông thì nhất định sẽ vô cùng quen thuộc. Bởi đây chính là hương vị tình dục kích tình.



Cố Nguyên Phong nhất thời cảm thấy đau đầu, anh đưa tay xoa xoa trán. Những hình ảnh vụn vặt điên cuồng đêm qua từng chút một trào ra, rõ ràng hơn lúc nào hết khiến anh không khỏi giật nảy mình.



Đêm qua là anh với Tiết Lạc sao?



Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?



Cố Nguyên Phong nhìn quanh căn phòng, cố gắng tìm ra sự tồn tại của cô gái nhỏ bé kia. Nhưng dù anh nhìn thế nào cũng không tìm thấy. Trên mặt đất chỉ lưu lại quần áo của anh tùy ý quăng đi, còn lại thì một mảnh vụn đồ phụ nữ cũng không còn.



Cô là trước khi anh tỉnh dậy đã rời đi?



Cố Nguyên Phong đối với chuyện này cũng không có kinh nghiệm, nhưng anh cũng biết việc làm thể lực này phụ nữ so với đàn ông nhất định mệt mỏi hơn. Đêm qua anh lại trúng thuốc, điên cuồng như vậy mà cô có thể thức dậy sớm như vậy đó là áp lực cỡ nào.



Cố Nguyên Phong nghĩ đến đây không khỏi phát sợ, vội vàng đem quần áo trên mặt đất thu nhặt mặc vào. Đưa tay vơ lấy chìa khóa xe bị quăng vào một góc, nhanh chóng rời đi.



" Cố tổng!"



Cố Nguyên Phong vừa đi ra ngoài, nhân viên phục vụ nhìn thấy anh đều cung kính cúi đầu chào. Anh vốn dĩ không quan tâm đến những lễ tiết nhàm chán này, nhưng bây giờ lại ngoại lệ dừng bước chân.





" Vị tiểu thư đi vào phòng của tôi đêm qua đi đâu rồi?"



" Là Tiết tiểu thư có phải không? Cô ấy vào lúc rạng sáng đã rời đi mà!"



Nhân viên phục vụ nghe hỏi thì lập tức động não, nhanh chóng đem tin tức cẩn thận báo cáo với Cố Nguyên Phong.



Cố Nguyên Phong nhăn chặt chân mày. Rạng sáng đã rời đi? Sớm như vậy là muốn triệt để trốn tránh anh sao? Đêm qua bị khống chế bởi thuốc, nhất định cũng không quá dịu dàng. Là phụ nữ nhất định không dễ dàng chấp nhận. Cô tức giận với anh cũng không phải là không có lý. Chỉ là, không hiểu tại sao lòng anh lúc này vẫn có một nỗi sợ hãi mơ hồ, giống như thật sự sắp mất đi cái gì đó cực kỳ quan trọng.




Cố Nguyên Phong hít sâu vào một hơi, mạnh mẽ ổn định tâm tình đang không ngừng bạo động, phất phất tay ra hiệu phục vụ có thể rời đi, còn bản thân tự giác nâng chân bước ra ngoài. Sau này anh nhất định phải đi tìm Tiết Lạc nói chuyện, bất quá, bây giờ trước hết phải giải quyết những con chuột nhắt không biết điều Trần gia kia...



" Titila, cô lập tức liên hệ với Devil, nói tôi cho cậu ta ba ngày, lập tức khiến Trần gia sụp đổ... Bọn họ tốt nhất là nên cảm nhận cảm giác lên bờ xuống ruộng một chút... hiểu chứ?"



--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----



Tiết Lạc đi chân trần trên đường, đôi mắt to tròn đầy thần khí trước đây đều dại ra, mơ mơ màng màng nhìn khoảng không vô định không có tiêu cự. Đầu óc cô lúc này thật loạn, không biết là trống rỗng hay có quá nhiều thứ nhốn nháo khiến cô càng lúc càng phát đau.



Nghĩ đến đêm qua điên cuồng cùng Cố Nguyên Phong, cả quá trình chỉ cảm thấy đau đớn và tủi nhục tột cùng. Cô cảm thấy mình bây giờ thật sự rất bẩn, vô cùng bẩn, thậm chí suy nghĩ muốn chết cũng đã có. Chỉ là, cô có thể cứ như vậy chết đi sao?



Cục diện ngày hôm nay là cô khó khăn lắm mới tạo nên được... Còn có ba Tiết, mẹ Tiết... Cô thật sự không nỡ bỏ lại bọn họ... Nhưng từng tế bào đang dần chết lặng này lại càng khiến cô thấu hiểu nổi đau đớn sống không bằng chết. Cảm giác này so với trực tiếp chết đi còn khó chịu hơn gấp trăm ngàn lần.



Tại sao cuối cùng lại đi vào bước đường như thế này?




Tiết Lạc ngửa đầu nhìn trời, Tà áo mỏng manh hôm qua đều bị Cố Nguyên Phong xé rách. Cô không thể không mượn tạm áo nhân viên D bar mặc vào. Cô mặc thực kín, nhưng tư vị dơ bẩn đó, làm cách nào cũng không thể biến mất.



Hóa ra, cô còn có ngày rơi vào bước đường này....



Trước đây đem lần đầu tiên trao cho Âu Thần Dương, cô ngoài không thể chấp nhận anh ta thì không có cảm giác nào khác. Dù sao, lúc đó là do bị hơi rượu khống chế, hơn nữa lại không có bất kì ràng buộc nào.



Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô đã chấp nhận Thẩm Dật Phàm, muốn ở bên anh lại ngủ với một người khác. Như vậy cô còn gì để nói sao? Bản thân không khác gì kỹ nữ, nằm dưới thân những người đàn ông khác, chẳng lẽ như vậy còn muốn được lập đền thờ?



Cuộc đời cô, như vậy đã mất hết ý nghĩa rồi... Sống hay không cũng không còn quan trọng... Cứ như một cái xác không hồn trôi qua đi...



" Lạc Lạc... Em làm sao vậy?"



Tiết Lạc nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên, cô ngẩng đầu, không biết từ lúc nào mình đã đu đến trước cửa nhà. Mà người đứng trước cửa kia, ngoài Thẩm Dật Phàm thì còn có thể là ai?



Tiết Lạc mở to mắt nhìn anh mang theo gương mặt lo lắng chạy lại, trong lòng có biết bao nhiêu ủy khuất nhưng không thể nào rơi nước mắt. Hai mắt mở to, chăm chăm nhìn anh đã gần chạy đến bên cạng, nhìn bàn tay anh đưa ra giống như muốn ôm cô vào lòng thì đồng tử liền co rụt, thân thể vội vàng cong lại, tránh đi.




Thẩm Dật Phàm ngây người, ánh mắt anh nhìn vẻ đề phòng trong mắt cô không khỏi hoảng hốt. Bước chân di chuyển về phía cô, giọng nói nồng đượm lo lắng.



" Em bị sao vậy, mau đến đây đi!"



" Anh đừng lại đây, đừng lại đây!"




Tiết Lạc lắc mạnh đầu, than thẻ nhỏ nhắn mặc dù cực kỳ đau đớn nhưng chấp niệm lại lớn hơn bao giờ hết, từng chút lại từng chút tránh khỏi bàn tay của anh.



" Thẩm Dật Phàm, làm ơn đừng như vậy nữa, chúng ta chia tay đi có được hay không?"



" Chia... Chia tay?"



Thẩm Dật Phàm bị lời nói của Tiết Lạc làm cho suýt đứng không vững, trong lòng như bị búa tạ đánh vào đau nhức. Vội vàng muốn chạy đến, không để ý cô né tránh bắt lấy tay của cô.



" Lạc Lạc, em là trách anh hôm đó không dứt khoát đúng không? Lạc Lạc, anh sai rồi, hôm nay anh đến để tìm em, chúng ta không thể chia tay... "



Tiết Lạc nhìn gương mặt tuấn đại ở trước mắt cô không ngừng phóng đại, đồng tử co rụt không ngừng. Nhìn vẻ mặt quẫn bách cùng sợ hãi của anh khiến lòng cô đau biết bao nhiêu. Nhưng còn cách nào? Cô không thể đem tấm thân dơ bẩn này ở bên anh... Không thể, dù anh chấp nhận, cô cũng không thể...



Cố gắng đem nước mắt tuyệt vọng nuốt vào lòng, Tiết Lạc ngẩng đầu lên, gạt tay Thẩm Dật Phàm ra, nở nụ cười với anh, giọng điệu đè xuống thật thản nhiên.



" Anh Thẩm, thật xin lỗi! Vài ngày trước đồng ý qua lại với anh... Chỉ là mất ngày nay tôi nhận ra tôi không yêu anh như vậy... Làm sao có thể chỉ vì anh mà bỏ qua cả cánh rừng. Anh đi đi, tôi không muốn nhìn mặt anh!"



" Lạc Lạc, nghe anh nói, đừng giận lẫy được không? Sau này anh nhất định không như thế nữa... "



" Quan trọng sao? Bác sĩ Thẩm, tôi không có giận lẫy, mà là tôi thật sự không muốn nhìn anh. Anh đi đi, từ nay về sau, tuyệt đối đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa. Có gặp cũng như không quen biết đi!"



Tiết Lạc tránh thoát tay của Thẩm Dật Phàm, ngạo nghễ cười với anh rồi quay đầu rời đi. Cô không biết sau đó anh rời đi thế nào, nhưng cô hiểu mình vĩnh viễn mất đi người đàn ông thánh khiết đó.....