Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!

Chương 74: Cảm giác




Tiết Lạc đứng trước cửa sổ, trên người cô chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi thụng dài đến đầu gối. Đôi mắt đen láy, thất thần nhìn xuống bên dưới, nơi có một người đàn ông đang lặng yên ngồi ở đó.



Anh đã ngồi ở đây mấy tiếng đồng hồ, từ sáng cho đến trưa. Ánh nắng gắt mạnh mẽ đâm xuyên người anh, chiếu qua làn da trắng mịn làm nó trở nên ửng đỏ. Mồ hôi trên cơ thể không ngừng tuôn ra, trên trán, tóc, chảy xuống mũi, còn thấm vào quần áo khiến cả người anh đều giống như đang tắm ở bể xông hơi, mặc dù rõ ràng sẽ khó chịu hơn rất nhiều.



Người đàn ông này như vậy mà vẫn không rời đi! Kiên trì như vậy, thật khiến lòng người ta phát đau!



Tiết Lạc vươn tay ra, chạm vào cửa kính, từ góc độ này chỉ còn thấy được đỉnh đầu của anh. Cô nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, xoa nhẹ trên mặt kính, cảm giác giống như chạm vào người đàn ông đó vậy. Chỉ có điều, cô đã vĩnh viễn không thể nào chạm đến con người này nữa.



Cô cơ bản không thể vượt qua tâm lý của mình! Không thể xem như cái gì cũng không biết mà đón nhận anh!



Nếu nhìn thấy chỉ là để đau khổ như vậy, chi bằng đừng thấy! Như vậy có dễ chịu hơn hay không?



Tiết Lạc nhếch môi cười khổ một tiếng, quay người đi vào phòng, ép buộc bản thân nằm lên giường, đem chăn đắp thật cao, kéo lên quá đầu, sau đó mới có tự tin co mình giống như một con tôm luộc đáng thương. Hai bàn tay nhỏ bắt chéo nhau, cố gắng ôm lấy cơ thể đang không ngừng run rẩy.



Cô thật sự sợ hãi... Không có niềm tin, không có hy vọng, không tình yêu, không cảm xúc... Cô bây giờ chẳng khác nào một cái xác không hồn! Đây là kết quả người nào đó muốn hay sao?



Xuyên qua, thật ra không phải để thay đổi số mệnh, mà là đi từ bi kịch này đến một bi kịch khác, không có hồi kết...



Nước mắt trên hai gò má lẳng lặng tuôn ra, nhưng Tiết Lạc không có chùi đi. Cô vùi mặt vào gối, tận lực đem bản thân thu nhỏ sự tồn tại hết mức có thể. Nước mắt rơi không ngừng, đến khi mệt mỏi sẽ ngủ thiếp đi...



--- ------ ------ ------ ------ ------ -------



Khi Tiết Lạc mơ màng tỉnh dậy, trên người cô đã bị phủ một tầng mồ hôi nhớp nháp và nóng bỏng. Cô ngơ ngác ngồi dậy, nhìn xung quanh phòng, mất hơn năm phút thời gian mới xác định được là mình đang ở trong phòng ngủ.



Máy móc đứng dậy, bàn chân trần áp vào sàn nhà lạnh băng, mồ hôi trên cơ thể gặp lạnh lặp tức thẩm thấu, khiến tế bào nhạy cảm theo bản năng run lên bần bật.



Tiết Lạc tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm là đi đến cạnh cửa sổ, nhìn xuống vị trí quen thuộc. Bên ngoài trời đã tối đen, nhưng xung quanh khu biệt thự này luôn có những ánh đèn chiếu sáng rực rỡ. Ánh sáng soi lên vị trí kia, trống không... Chứng tỏ người đàn ông kia đã rời đi rồi...



Đi là tốt! Đi là rất tốt! Anh không đi, cô mới thật đau khổ!



Tiết Lạc buông thõng tay, không biết là tâm tình rốt cuộc thả lỏng hay là bản thân đang tuyệt vọng. Cô xoay người tìm cho mình một bộ quần áo, lết từng bước vào trong phòng tắm.



Bồn tắm xả đầy nước, ấm áp thích hợp điểm xuyến một tầng cánh hoa hồng tươi mơn mởn. Tiết Lạc nhặt ra một cánh hoa, đưa lên ngang mắt, bàn tay vô thức bóp chặt, cánh hoa cứ như vậy tan nát, rã rời trong bàn tay cô.



Số phận của mình cũng là bị khống chế theo cách này. Trừ phi những người kia nguyện ý buông tha, nếu không, cô ở trong canh bạc này đã được định sẳn thất bại.



Tiết Lạc không cởi áo, trực tiếp bước chân vào bồn tắm. Cô ngồi xuống, vươn tay thâu gọn những cánh hoa hồng, chà sát thân thể bẩn thỉu, lực tay vô cùng mạnh khiến làn da non mềm nhanh chóng ửng đỏ lên một mảng lớn.



Tiết Lạc không để tâm đau đớn, cứ như vậy chà sát thân thể, một vị trí cũng không buông tha. Tốt nhất là làm sạch hết những vị trí bị người đàn ông kia hôn qua, chỗ nào cũng không thể bỏ sót. Bỏ sót sẽ thấy bẩn, thật bẩn, vô cùng bẩn...




Tiếng chuông cửa đúng vào lúc này lại đinh đang vang lên, Tiết Lạc nhướng chân mày, không chút nguyện ý từ trong bồn tắm đứng dậy. Ba mẹ đã ra nước ngoài công tác, Đông Phương Linh trở về Đông Phương gia, người giúp việc cũng được cô đặc cách cho nghỉ, trong nhà bây giờ không còn ai, cô đương nhiên có nhiệm vụ ra mở cửa.



Tiết Lạc tùy tiện mặc lên bộ quần áo đã chuẩn bị sẳn, áo sơ mi màu vàng nhạt cùng quần Chiffon màu trắng tạo nên cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Cô xỏ chân vào dép đi trong nhà, từng bước lệt xệt xuống lầu, đi ra mở cửa.



Cửa vừa bật mở, bóng người bên ngoaig được đèn chiếu lên hiện rõ vô cùng. Người này không phải ai khác chính là Cố Nguyên Phong.



Đồng tử Tiết Lạc co rụt một cái nhanh chóng lạnh xuống, gương mặt không thể hiện một chút biểu cảm, bàn tay nhanh chóng muốn đóng lại cánh cửa.



Cố Nguyên Phong không nghĩ đến Tiết Lạc vừa nhìn thấy anh sẽ đóng cửa. Trong khoảnh khắc không kịp suy nghĩ liền vươn tay giữ lại, đầu vai chen vào trong, nhanh tay tóm lấy vai mảnh khảnh của Tiết Lạc khiến cho cô không cách nào tiếp tục đóng cửa.



Thân thủ nhanh nhẹn được thể hiện không tồi chút nào, nhưng dưới mí mắt Tiết Lạc lại không hề động, mặt lạnh nhìn Cố Nguyên Phong, hé ra đôi môi mỏng mấp máy một chữ.




" Cút!"



Cô Nguyên Phong không thể ngờ Tiết Lạc nói chuyện không nể mặt như vậy, anh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới nhìn gương mặt xinh đẹp đối diện, không biểu hiện chút sắc thái, đột nhiên có cảm giác chột dạ, ấp úng nói.



" Đêm qua, ừm, cô có bị thương hay không?"



Tiết Lạc chỉ nhìn Cố Nguyên Phong không trả lời, cũng không rời đi, vì bờ vai bị bàn tay như gọng kìm của người nào đó giữ chặt, qua một hồi lâu mới lên tiếng.



" Cút đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi!"



" Tôi biết đêm qua là lỗi của tôi. Tôi bị bỏ thuốc, không khống chế được bản thân. Tôi cũng biết như vậy với cô là tôi sai rồi. Cô cũng không phải là xử nữ, nhưng là tôi có thể.... "



" Anh có thể? Anh có thể làm cái gì?"



Tiết Lạc không để Cố Nguyên Phong nói hết, nâng đôi mắt nhìn anh, không chút khách khí cắt ngang, khóe môi câu lên nụ cười nhạt.



" Anh sẽ làm cái gì? Đền bù ư? Đền bù bằng cách nào? Cho tôi tiền? Chịu trách nhiệm với tôi, hay đáp ứng hợp tác với Tiết thị? Anh nghĩ mình là chúa cứu thế sao? Đem những điều kiện đó ra để cứu vớt tôi, còn lỗi lầm của anh thì hiển nhiên được xem là hợp lý. Đền bù? Muốn đền bù là đền bù được sao? Theo lời anh nói, tôi có phải nên cảm ơn anh vì anh không chê tôi bẩn còn làm tình cùng tôi hay không? Thật xin lỗi, tôi mới là người chê anh bẩn! Phẩm chất của một người không phải cứ làm những chuyện bại hoại mới trở thành người xấu, những người tự cho là đúng, tự xem mình là cái lỗ rốn của vũ trụ, là tâm điểm của mọi người nhắm đến, sai lầm đều bằng cách riêng của mình tùy tiện xem như bù đắp đó mới là chuyện ghê tởm. Tôi, thật khinh thường anh! Từ hôm nay trở đi, tôi không muốn gặp lại người đê tiện như anh! Cũng không cần anh đền bù cái gì đó, bởi vì cái giá của tôi, anh vĩnh viễn đền bù không nổi!" Tình yêu của tôi, thân thể của tôi, danh dự của tôi, còn có linh hồn của tôi... Anh đền nổi sao?



Có những hành động tưởng như không ảnh hưởng đến cái gì nhưng nó lại kéo theo rất nhiều hệ lụy khác. Người đàn ông đó nghĩ có thể đền bù cho cô, nhưng những gì cô đánh mất, anh ta không cách nào đền bù, mà cô càng không cần anh ta đền bù!



Cánh cửa lạnh lùng đóng lại trước mắt Cố Nguyên Phong, anh mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn ứ, một từ cũng không thể nào phát ra.



Cảm giác vừa rồi là gì? Dường như... Là khổ sở! Anh khổ sở vì cái gì? Chẳng lẽ, là vì Tiết Lạc sao?