Sau khi giải thích rõ ràng cho Thời Cảnh Lâm, chỉ thấy anh ta cau mày. Khuôn mặt hậm hực nhìn vào đống tài liều đang chất đống trên bàn cô, anh lạnh giọng nói :
" Còn chưa làm xong sao? "
Sở Kiều Vy mới nhớ ra mình còn đang phải hoàn thành bài báo cáo, ái ngại mà cười gượng với anh. Lạ thay anh không trách cứ gì cô, cất bước đi đến trước bàn làm việc. Tùy tiện cầm lấy một tờ rồi quay ra nhìn cô :
" Đem về nhà, tôi cho cô thêm hạn là ngày mai "
Được thêm một ngày cô cũng vui cười mà gật đầu tuân mệnh. Lục Bình Xuyên đứng một bên nhìn hết một màn anh đay nghiến, nắm chặt lấy đôi bàn tay. Cái tên trước mặt là một ngọn núi quá cao, anh không thể leo đến cũng không thể vượt qua.
Cô đi đến bàn làm việc ôm hết chồng tài liệu, đang định đi ra khỏi cửa thì thấy Lục Bình Xuyên vẫn đứng im. Cô nhắc nhở :
" Anh còn đứng đấy làm gì, mau xuống đây đi! "
Lục Bình Xuyên chỉ gật đầu nhẹ rồi cười nhàn nhạt với cô. Đôi mắt nặng tình ấy vẫn giương ra nhìn vào người phụ nữ trước mặt. Xuống đến bãi đổ xe, cô ôm tài liệu ngồi vào ghế phụ như mọi khi. Thời Cảnh Lâm chuẩn bị lái xe để đưa cô vợ của mình về thì thấy ánh mắt chứa tia lửa hận của Lục Bình Xuyên.
Đắc ý mà nhếch khóe môi cười khẩy, anh lái xe vụt đi chỉ còn lại khói ở phía sau. Lục Bình Xuyên chòng chọc nhìn vào chiếc xe dần khuất bóng kia, anh tiến lại xe của mình. Ngồi lên ghế tài xế, dụi đầu vào vô lăng. Chỉ đành tiếc nuối mà thở dài.
" Kiều Vy, giá mà anh đến sớm hơn một chút.. "
Ngồi trên xe của Thời Cảnh Lâm, mỗi lần đi qua là tập tài liệu lại sốc nảy lên như muốn rơi xuống đất đến nơi. Cô ôm chặt, nhằm không cho nó lắc mạnh đến rớt. Thời Cảnh Lâm chú ý đến biểu hiện của cô, cũng giảm tốc độ chậm xuống. Không phải vì anh lo cho cô mà anh chỉ là lo cho tập tài liệu mà bị rớt sẽ bị cô giẫm trúng.
Sở Kiều Vy cũng nhận ra anh đang giảm tốc lại, cô thả lỏng tay ra. Một lúc lâu cảm thấy bí bách, cô hạ cửa kính xe xuống. Ngắm nhìn đường phố về đêm cùng với ánh đèn mập mờ, sáng vàng. Cơn gió nhẹ luồng vào trong khoang xe, cô hưởng thụ hương thơm của khí trời. Man mát, dịu nhẹ.
Trong lúc chờ đèn đỏ, anh đưa tầm ngắm của mình sang phía của Sở Kiều Vy. Thấy nụ cười đang nở trên đôi môi hồng kia trong lòng day dứt, dằn vặt bản thân. Nắm chặt vô lăng, chì chiết đưa mắt nhìn. Cái khuôn mặt ấy, đúng là có nét giống Sở Kiều Thanh nhưng anh sẽ không vì giống người mà buông bỏ chấp niệm với người thật.
" Đóng cửa sổ lại đi "
" Sao vậy? "
Cô thắt mắt nhìn anh, nhưng anh chỉ lườm cô . Nhắc nhở cô nên tuân theo mà làm, Sở Kiều Vy đành lúi húi đóng cửa kính lại. Về đến nhà, cô nhẹ nhàng, cẩn thận đem đống tài liệu ra khỏi xe. Vào bên trong cũng là lúc gần một giờ sáng.
Đang định đặt sấp tài liệu lên bàn thì thấy trên đó đã có rất nhiều giấy tờ, laptop với cà phê uống dở đã đặt ở đó. Chắc cô đã gọi vào lúc Thời Cảnh Lâm đang bận bịu với công việc, thấy cũng ái náy , canh cánh trong lòng. Cô quay sang nói với anh :
" Mai, tôi sẽ giúp anh với Sở Kiều Thanh tiến đến với nhau nha? "
" Cô còn phải đi làm đấy, đừng nghĩ tối mai thong thả. Tôi sẽ giao cho cô nhiều việc "
Đã có lòng tốt như vậy mà bị tên người đàn ông này lạnh nhạt hất sang bên, tức giận nhưng chỉ dám liếc anh rồi đặt sấp tài liệu xuống. Cô vào trong bếp kiếm gì ăn lót dạ, Thời Cảnh Lâm một lần nữa lại nằm phịch ra sô pha. Lần này ngay cả áo vest và cà vạt anh cũng để nguyên, mệt mỏi.
Sở Kiều Vy vào bên trong, lục lọi một hồi thì có một gói mì. Cô bắt nước sôi, bật bếp chuẩn bị xào mì. Thời Cảnh Lâm nằm một bên ngửi thấy mùi thơm, không nhịn được mà bật dậy khỏi sô pha. Nhìn vào trong gian bếp thì thấy Sở Kiều Vy đang ăn ngon lành.
Đang ăn lại cảm nhận có có người đang nhìn mình. Cô dừng đũa, cất tiếng nói :
" Anh ăn không, tôi có xào dư này? "
Nhìn cái món ăn bình dân đấy, anh chỉ nhăn mặt rồi cầm lấy cốc cà phê đặt trên bàn kia, đáp lại lời cô :
" Tôi uống cà phê, không ăn cái món bốc mùi đó đâu "
Cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, nhẫn nhịn lấy ngọn lửa đang bốc hỏa trong người. Cô ăn một mạch , bỏ qua các lễ nghi. Trông thấy vậy, Thời Cảnh Lâm kinh hãi mà nhìn cách một người phụ nữ ăn uống, thật mất lịch sự.
Đang định uống một ngụm cà phê thì thấy đã lạnh từ khi nào. Anh đứng dậy, định bụng đi pha một cốc mới. Dù gì thì buổi tối người làm cũng đã về hết rồi, lướt qua Sở Kiều Vy. Lục trong tủ đựng, bắt đầu công cuộc pha. Cũng có thể anh bị mùi hương kia thu hút.
Len lét ngó qua nhìn cô nào ngờ mắt chạm mắt, cô và anh đều ngượng ngùng quay đi chỗ khác. Bấy giờ cô lại mở lời, mời gọi anh lần nữa, giọng cũng có chút lúng túng :
" Tôi có thể giúp anh mà, Sở Kiều Thanh - đứa em gái đấy tôi hiểu rõ về nó ".
Đôi tay dừng trên không trung, bầu không khí tĩnh lặng có chút ngột ngạt. Anh đắng đo điều gì đó nhưng rồi lại quay qua nhìn cô, khuôn mặt nghiêm túc mà nói :
" Sở Kiều Thanh không chịu cưới tôi thì cô giúp kiểu gì? "
Nhận thấy Thời Cảnh Lâm đang để ý, cô thong thả uống hết cốc nước lọc rồi đặt đũa xuống bàn, trịnh trọng nói với anh :
" Cứ tin vào tôi, chỉ cần chủ nhật tuần này anh không giao việc cho tôi thì tôi đảm bảo có thể giúp anh "
Có mùi khả nghi phản phất quanh đây nhưng dù sao anh cũng không có hi vọng Sở Kiều Thanh sẽ thích mình. Nghe vậy cũng tùy tiện ập ừ cho qua, cũng không biết Sở Kiều Vy sẽ làm gì. Quan hệ trong nhà cũng biết không được ưa ái còn bị khinh thường.
" Làm gì thì làm. "
" Cảm ơn "
Anh rót cà phê ra cốc rồi đi về lại bàn , ngồi xuống chiếc sô pha trắng. Bắt đầu làm việc, cô cũng ngồi một lúc rồi lại gần bàn của anh. Ôm lấy sấp tài liệu, công việc của mình mà về phòng ngủ, bất chợt cô nhớ ra một điều. Dừng chân hỏi anh :
" Tôi mượn laptop được không, mới đi làm chưa có lương. "
" Nếu vì tính chất công việc thì được, đến phòng làm việc của tôi mà lấy "
" Sao anh không lên đó làm mà toàn ở dưới đây? "
" Tiện thôi ".
Cô đặt tài liệu lên bàn trong phòng ngủ, rồi đi ra tìm trên các dãy cầu thang. Đi đến một căn phòng, nhìn vào biển hiệu rồi bước vào bên trong. Bất ngờ trước căn phòng sa hoa, mang bầu không khí tri thức, nghiêm trang. Cô còn ngửi được cả mùi gỗ nhẹ thoang thoảng.
Tiến đến bàn làm việc, đang định cầm laptop đi thì thấy một tấm ảnh ở dưới đáy laptop. Nhặt lên xem, cô nhìn kĩ vào bức ảnh thì thấy bóng người quen thuộc. Nhìn sơ qua cũng không nhận ra, với lại cô nghĩ như vậy là không nên.
Vội vàng đặt tấm ảnh gọn gàng vào trong ngăn kéo, cô cầm laptop đi ra bên ngoài.