Cuộc Hôn Nhân Cưỡng Ép

Chương 14: Mọi Chuyện Vỡ Lẽ




Cầm laptop đặt lên bàn của mình, cô bắt đầu mở nguồn máy. Màn hình sáng lên, cô cần phải nhập mật khẩu. Thử nhiều cách khác nhau nhưng vẫn không đúng, bất lực chỉ đành bê xuống nhờ Thời Cảnh Lâm mở hộ. Đáng ra nên nhờ anh ta sớm hơn thì giờ đâu phải khổ sở.

Đem máy tính xuống lầu cô vẫn nhìn thấy anh ấy chăm chú làm việc, anh ta làm được một lúc lại đưa tay lên xoa lên hai cánh mũi. Nét mặt tiều tụy, mệt mỏi, đăm chiêu hồi lâu thì mới lấy lại được hồn. Cô đi xuống đặt laptop lên bàn, cô cất giọng :

" Tôi không biết mật khẩu, anh mở giúp tôi "

" Mật khẩu là sinh nhật em gái cô " - Vừa nói vừa đánh phím, mắt vẫn dán chặt.

Cô ngồi tạm trên ghế sô pha, đưa những ngón tay , trắng thon dài bấm từng phím. Nếu như là một cặp vợ chồng thật sự khi chồng mình để mật khẩu là sinh nhật người con gái khác thì người vợ sẽ rất tức giận, và thế sẽ có một cuộc cãi vã. Nhưng cô và anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không có chút tình ý nào với nhau.

Vừa nhập xong sinh nhật của Sở Kiều Thanh, cô bất ngờ vì mật khẩu hiểm thị không đúng. Lạ thay, cô chắc chắn mình không hề nhớ nhầm sinh nhật của cô ta, Sở Kiều Vy ân cần, hỏi dò anh :

" Ờm.. Anh có chắc là sinh nhật của Sở Kiều Thanh không? "

Thời Cảnh Lâm vẫn chăm chú vào công việc, nghe đến câu này anh hơi nhăn mặt. Ngay cả sinh nhật em gái mình mà người chị gái như cô ta còn không thể nhớ nổi, anh thừa biết cô đang dò hỏi anh. Chỉ lạnh giọng mà nói :

" 1504 ".

Cô nghe xong không khỏi kinh ngạc, ngày sinh nhật ấy đâu phải của Sở Kiều Thanh mà là của cô. Cánh môi khẽ mím chặt, không tin vào câu nói mình vừa nghe. Cô run rẩy mà gõ phím "mật khẩu chính xác ". Sự thật ngay trước mắt, cô không thể không tin. Ngày sinh nhật của Sở Kiều Thanh là ngày 27 tháng 9. Nếu như anh ta yêu cô ta, thì phải biết rõ về ngày sinh ấy.

" Sở Kiều Thanh bảo với anh đó là sinh nhật của em ấy à? "

Nghe đến đây, đôi tay to lớn đầy gân dừng lại trên không trung. Khuôn mặt tối sầm lộ ra đôi mắt sắc, cô ta là ý gì đây? Lại nghĩ rằng anh lại không nhớ nổi ngày sinh nhật của người mình yêu?

" Cô đây là có ý gì? "



Sở Kiều Vy siết chặt lấy bàn tay, không thể hiểu nổi ngay đến cả ngày sinh mà cô ả kia cũng nói dối bằng được. Cô lo lắng nhìn anh, không hiểu sao lại thấy nghẹn lòng. Người mình yêu ngay cả thứ nhỏ nhặt như thế cũng không cho biết.

" Ngày sinh nhật đấy, là của tôi.. "

Thời Cảnh Lâm đập mạnh tay xuống bàn, anh chắc rằng không hề nhớ sai. Năm đó, chính cô gái anh yêu đã khẳng định đó là sinh nhật của cô ấy, còn cùng nhau tổ chức. Giờ đây một người trước mặt anh lại nói như vậy. Là ý chỉ Sở Kiều Thanh năm đấy đã nói dối anh?

Anh không hề hay biết, người năm ấy cùng anh ăn sinh nhật là Sở Kiều Vy. Chỉ vì dung mạo giống nhau, anh vậy mà nhầm lẫm với Sở Kiều Thanh, một người chưa từng gặp anh lần nào cả.

" Cô nói đó là ngày sinh của cô? Cô có bằng chứng gì để chứng minh? "

Dường như biết Thời Cảnh Lâm sẽ không tin, cô đi vội lên phòng. Cô tìm thẻ cá nhân của mình, không nhớ rõ đã để ở đâu. Bất chợt, cô nhớ đến tấm ảnh . Cô chỉ có một mình tấm ảnh đấy, năm đó là lần đầu tiên cô được tổ chức sinh nhật. Sở Kiều Vy không muốn Thời Cảnh Lâm, ngay cả thứ nhỏ nhắn như vậy cũng bị lừa dối. Cầm thêm cả ảnh chụp của em gái.

Sinh nhật năm nào của Sở Kiều Thanh đều được tổ chức linh đình, cô cũng được chụp chung nhưng chỉ là một góc. Vì muốn sinh nhật của mình cũng được như vậy mà bức ảnh đấy luôn nằm gọn trong túi cô, cô cũng muốn có một cái bánh kem trông như vậy, được vây quần với biết bao nhiêu người.

Sở Kiều Vy vẫn chưa biết được, chỉ vài phút sau đó . Thời Cảnh Lâm sẽ thật sự thay đổi vì một bước ngoặt lớn này. Cô cầm bức ảnh xuống, đưa ra trước mặt anh. Chỉ vào dòng chữ bên dưới, đồng thời lấy cả tấm ảnh chụp sinh nhật của Sở Kiều Thanh.

Cầm trên tay hai tấm ảnh, anh đơ người nhìn vào người con trai nhỏ đấy. Người đó là anh, bên cạnh chính là người con gái anh yêu. Sau khi đối chiếu, anh nhận ra Sở Kiều Thanh và Sở Kiều Vy rất giống nhau. Không phải vì lý đó mà anh đã nhận nhầm người đấy chứ?

Không nhầm lẫm vào đâu được, anh chắc rằng người con trai chụp chung ấy là anh của quá khứ. Anh không nói gì, trước sự thật kinh hoàng này anh không tài nào tin nổi vào mắt mình. Chỉ đưa lại cho cô hai bức ảnh rồi không nói không rằng, bước vội ra cửa lớn.

" Anh, anh định đi đâu vậy? Đã muộn rồi mà? " - Cô vội đi đến trước mặt anh

" Đi hóng gió. " - Anh đẩy cô sang một bên.

Nói đoạn, anh mở cửa lớn . Bước ra bên ngoài rồi đóng sầm cửa lại, trong căn phòng yên ắng lại vang lên một tiếng thấu trời. Thời Cảnh Lâm siết chặt vô lăng, đạp mạnh chân ga. Đay nghiến không nói lên lời, chiếc xe phóng vụt, lao nhanh ra đường lớn.



Đi đến đoạn đường cao tốc , anh điều chỉnh tay lái, luồng lách qua những chiếc xe trên đường. Vụt qua các xe lớn, trong đầu là một đống suy nghĩ. Điều đó không thể là thật, người con gái ấy không thể là Sở Kiều Vy!

Anh đưa một tay lên tháo gỡ cà vạt, vừa nãy bước vội ngay cả áo vest cũng chưa kịp mặc. Cởi hai khúc áo ở dưới xương quai xanh . Nghiến chặt răng lại với nhau, đôi mi cong khẽ rũ xuống. Càng nghĩ lại càng thấy tức, không ngừng tăng tốc độ.

Mãi đến khi gió bấc thổi từ cửa kính luồng vào trong khoang xe ngộp ngạt ấy, anh mới dần giảm tốt độ lại. Dừng xe bên cầu, anh đặt tay lên lang cang. Nhìn vào bầu trời đêm đầy sao kia, trong lòng lại dâng trào lên cảm xúc. Anh bất lên tiếng cười thê lương, đau đớn tới tận từng tủy. Nhớ lại những điều ngu xuẩn mình đang làm mà tự cợt nhã bản thân.

Nhìn ánh trăng sáng rọi, đang chiếu xuống kẻ bi thương kia. Nhận ra không gì có thể che giấu được khi đứng trước sự thật, anh nhớ đến năm ấy. Cái năm anh gặp được cô.

...----------------...

" Thằng nhóc đó.. biết không? Nó là con rơi con rớt đấy "

" À à, nghe bảo là con của kẻ thứ ba? Ôi, cái loại tiểu mật ngọt đi phá hoại hạnh phúc ấy sao? "

Những người hàng xóm không ngừng đồn đoán xung quanh , ai nấy đều biết được quá khứ dơ bẩn của Thê Lang Tiên. Nhưng cô vẫn ung dung, bỏ mặt những lời chê bai ấy. Thời Cảnh Lâm lớn lên dưới sự thiếu đi hơi ấm của cha, mẹ cũng không khá là bao.

Từ khi mang thai , sinh ra anh xong thì nhan sắc cũng xuống cấp. Chả thể đi mồi chài thêm được ai, mẹ anh ngày ngày làm bạn với men rượu, những cuộc vui xa hoa dưới ánh đèn sắc màu, nhảy nhót đến mệt lả mới chịu lết người về nhà.

Anh khi ấy cũng biết được nguồn gốc bản thân được sinh ra, không mong không cầu gì. Anh ấy à, chỉ ngây thơ mà nghĩ rằng. Mình ngoan ngoãn, làm việc giúp đỡ cho mẹ biết đâu sẽ nhận lại được ánh nhìn chiều mến.

Không cần cha, một gã đàn ông tệ bạc không thương hoa tiếc ngọc, không chịu trách nhiệm. Không được đi học đàng hoàng, lên mười hai đã phải bỏ học. Hôm nay như mọi ngày, chuẩn bị cơm nước xong xuôi. Chỉ chờ mẹ về nhưng mãi chưa thấy bóng.

Bất chợt cánh cửa mở ra, một cô gái xinh xắn trên người mặc một chiếc váy xanh. Buột hai bím tóc xinh xinh, đôi mắt to tròn cùng với má bánh báo. Bước vào bên trong, vẫy tay chào anh.

" Lâm Lâm, Anh trai nhỏ! Hôm nay qua nhà em ăn cơm! ".