" Hôm nay cô lại về muộn à? " - Cô gái nhỏ cất giọng.
" Ừm, hôm nay không về " - Anh ôn nhu mà trả lời lại cô.
Cô gái nhỏ này đã từng nói với anh cô là Sở Kiều Thanh , mọi thứ đều được khai báo rõ ràng, chỉ có ngày sinh là cô không hề đổi Cô gái này đã xuất hiện từ sau khi anh và mẹ dọn đến đây.
Ngày nào cũng đem thức ăn không thì gọi qua nhà ăn cùng, Sở gia bấy giờ vẫn đang trong tình trạng cận kề với phá sản. Tiểu thư của Sở gia bấy giờ là Sở Kiều Vy, chỉ có anh là không hay biết gì.
Năm ấy Sở gia không muốn ai biết được tiểu thư nhà họ là bị bắt cóc vì nếu sự việc này bị rò rỉ ra bên ngoài thì rất có thể Sở gia không vực dậy được. Trong suốt những năm không tìm được thiên kim thật sự, họ đã để Sở Kiều Vy đóng giả thành Sở Kiều Thanh. Dung mạo giống nhau, cô cũng được nhận nuôi trở thành con của Sở Gia là vì như vậy.
Từ sau khi liên hôn, giao ước với Thời gia thì Sở thị phất lên như diều gặp gió, mọc cánh bay lên đỉnh cao trong giới thị trường. Cổ phiếu cũng vì vậy mà tăng đến chóng mặt, họ đã thề hứa sẽ đến đáp ơn huệ năm đó. Sở Kiều Vy năm đó là gặp anh dưới thân phận Sở Kiều Thanh.
" Anh cứ cầm về mà ăn này, em còn nhiều lắm! "
" Cảm ơn ".
Sở Kiều Vy gói gém lại thức ăn còn thừa trên bàn đưa cho anh, dặn dò anh đem về cho cả mẹ. Cả nhà Sở gia đều không mấy yêu thích anh, miệng cười nhưng tâm không cười. Trang bị lên nét mặt tươi tắn, tạo ra một gia đình êm ấm, hoàn hảo.
Trương Lộc Thu đi đến xoa lấy đầu của Thời Cảnh Lâm, bà cất giọng nói :
" Sau này con có muốn cưới Kiều Thanh nhà ta không? "
" Cưới, con nghĩ con không xứng "- Anh rụt rè, lẩn tránh ánh mắt của bà.
Anh vội vàng kiếm cớ rồi chuồng đi, anh chỉ biết cha mình là không nhận con, chỉ vì sự cố mới được mẹ sinh ra. Vậy nên bây giờ anh không xứng đáng lấy được viên ngọc ấy. Sở Kiều Thanh, cô ấy là một người anh không thể với tới.
Sau khi Thời Cảnh Lâm vừa về, sắc thái trên khuôn mặt của họ thay đổi. Trương Lộc Thu quay sang đẩy mạnh Sở Kiều Vy xuống sàn, bà cúi xuống nhìn gương mặt đang run rẩy kia, chép miệng.
" Mày phải cẩn thận một chút chứ, Sở Kiều Thanh là một cô gái ngây thơ, cười nhiều. Khi nãy tao thấy mày giả vờ cười, cười rất gượng gạo "
" Mẹ.. mẹ ơi, con không thể cười khi con không muốn! "
Một tiếng chát thấu tận xương tủy vang vọng lên trong căn phòng xa hoa, tráng lệ lặng im kia. Trương Lộc Thu nhẫn tâm ban cho Sở Kiều Vy một cú tát đến đỏ hết một bên má.
Sức nóng rát ấy vẫn còn động lại trên mặt cô, một thứ xúc cảm đau đớn nhanh chóng được truyền lên đại não. Cô ôm một bên mặt, im lặng mà cúi gầm xuống. Khuôn miệng nhỏ nhắn, lí nhí vài từ :
" Con sẽ cố gắng ".
" Tốt! "
Như thể chỉ chờ được câu này, bà ta đắc chí mà nở ra một nụ cười yêu kiều. Đưa tay lên vén đi những sợi tóc dài đang rũa rượi trên khuôn mặt xinh đẹp kia rồi đứng dậy quay sang nói với Sở Đông Uy.
Người đàn ông với khuôn mặt hà khắc, nghiêm trang đang vừa đọc giấy tờ vừa uống trà kia. Bà dịu dàng đi đến, đưa đôi tay thanh mảnh có phần nhăn đi do thời gian, bà cẩn trọng đặt lên má Sở Đông Uy một nụ hôn.
Bấy giờ Sở Đông Uy nhăn mặt, đặt tách trà xuống bàn, buông bỏ sấp tài liệu .Đôi bàn tay thô đầy gân guốc, trịnh trọng mà nâng lên lướt nhẹ qua gò má của Trương Lộc Thu, cất cái giọng khàn khàn cùng với đôi mắt đen láy có sự già nua ở hai đuôi mắt :
" Vì sao bà lại nói như vậy, thằng nhóc đó chỉ là con rơi con rớt sẽ không giúp chúng ta thêm được một cắt nào "
" Cho dù là con rơi nhưng với tính cách của Lang Thê Tiên, chắc chắn cô ả đó sẽ lại tìm đến Thời gia mà làm loạn "
" Thời Cẩm Quỳ nổi tiếng với thói trăng hoa, đứng trên vạn người, một người cẩn trọng nhưng lại sơ xuất mà để đứa con rơi được sinh ra "
" Ông nghĩ xem, với một người coi trọng địa vị và danh tiếng giống như ông đây. Sẽ như thế nào nếu Lang Thê Tiên làm lớn chuyện? "
" Danh tiếng của Thời gia sẽ tuột dốc, nhưng bà dựa vào đâu mà chắc rằng Lang Thê Tiên sẽ làm loạn "- Ông nghiêm nghị nói.
" Từ lúc Lang Thê Tiên chuyển đến đây, tôi đã tiêm nhiễm vào đầu cô ta về việc đứng lên đấu tranh giành lại quyền lợi của mình. Cô ta khờ lắm, có tiền là mắt sáng lên, chẳng kịp suy nghĩ gì đâu ".
" Ông cứ chờ vài hôm nữa xem, thế nào trên trang nhất của tờ báo kia sẽ xuất hiện tin tức lớn đấy, Thời Cảnh Lâm con trai thứ của nhà họ Thời. "
Vừa nói dứt câu, Trương Lộc Thu đặt bộ móng đỏ đính đá kia, yêu kiều mà vuốt ve lấy đôi tay đang ôm chọn má trái của bà kia. Sở Đông Uy bật ra tiếng cười nham hiểm, thư thái mà cười lớn lên. Ông nhìn vào tập báo mà không khỏi khoái trá.
Sở Kiều Vy một bên nghe được tất nhưng chỉ lủi thủi, im lặng bước lên phòng. Nếu như thiên kim thật sự trở về liệu cô có được đặt cho một cái tên khác không. Những việc cô làm trước giờ là đều do một tay Trương Lộc Thu giật dây đằng sau.
Cô chỉ việc giúp đỡ Thời Cảnh Lâm, thân tâm không cam chịu số phận nhưng vẫn phải gượng ép bản thân. Cô đóng giả, làm tròn vai của Sở Kiều Thanh. Cô muốn được làm chính mình nhưng giấc mơ đó quá đỗi xa vời nhỉ?
Vài ngày sau, hôm nay là sinh nhật của cô nhưng sẽ không có một buổi tiệc nào hết. Vì sinh nhật của Sở Kiều Thanh là vào 27 tháng 9. Hôm nay cứ coi như bao ngày thường của cô vậy.
Thời Cảnh Lâm từ bao giờ đã trân trọng cô gái nhỏ kia, anh muốn làm điều gì đó cho cô, anh không thể cưới cô vì anh chỉ là một đứa con rơi, thân phận không tương thích, chênh lệch giai cấp. Thiên kim tiểu thư , ngọc ngà châu báu của Sở gia có thể gặp gỡ được những người đàn ông xứng đáng hơn.
Mấy nay anh luôn thấy mẹ mình rất kì lạ, luôn nhìn vào bức ảnh của một người đàn ông nào đó. Thi thoảng lại nhìn anh với ánh mắt mơ hồ, mất nhận thức kia. Tối nay mẹ anh sẽ lại không về, trằng trọc một đêm vẫn là không ngủ được.
Anh bước ra ngoài để hít thở khí trời về đêm, ánh sáng của trăng bạc vẫn lấp lánh chiếu rọi xuống những con người đơn cô như anh. Đang làm nguội đầu óc thì nghe thấy tiếng động phát ra ở phía xa kia. Thoáng chốc còn có ánh vàng lập lòe, bản tính tò mò khiến anh cất bước tiến về hướng đó.
Càng đi âm thanh lại càng rõ ràng, dừng chân đứng bất động. Một chiếc bánh nhỏ được thắp nến đang toả sáng lung linh dưới ánh nến vàng. Sở Kiều Vy đang nhắm mắt cầu nguyện. Đáng ra hôm nay cô sẽ không làm như vậy, nhưng suy cho cùng vẫn là muốn được đón sinh nhật.
Cô lẻn ra bên ngoài cũng là vì muốn tự tay tổ chức sinh nhật, vừa cầu nguyện xong đã thấy Thời Cảnh Lâm đứng nhìn từ bao giờ. Cô hốt hoảng vội vàng lùi về phía sau, một cơn gió mạnh thổi về phía chiếc bánh.
Nến vụt tắt chỉ còn lại khói đang đi một hàng dài, mỏng manh như một dãy mây xám xịt.
" A.. "
Cô thốt không thành lời, vừa xấu hổ vừa khó xử không biết nên làm như nào. Mím chặt lấy cánh môi, run rẩy mà cố gắng cất lời :
" Anh sẽ không nói cho ai chứ ".