Cuộc Sống Ở Dị Thế Của Mặc Liên

Quyển 1 - Chương 1-3




Nàng nguyên bản từ lâu đã đánh mất những người thân quý giá trong cuộc đời này, như cái cây héo rũ chỉ chờ báo được thù cho phụ mẫu sẽ buông tay tất cả. Nhưng mà trái tim lần thứ hai sản sinh một loại khát vọng, nàng hi vọng có thể xóa đi được sự bi thương trong đôi mắt của hắn.

Nàng khó khăn móc từ trong lòng một viên dược hoàn, đưa cho tiểu hài tử trước mặt, mệt mỏi nói: “Đây là giải dược, ăn rồi ngươi sẽ không sao nữa.”

Gương mặt hắn, đã bị nhiễm đầy máu, đỏ hồng một mảng, vẫn kiên trì giữ được sự bình tĩnh, nhìn nữ tử kia càng thêm thêm yêu thương, hắn chậm rãi nói: “Ngươi thì sao?” Ngươi biết rõ ta bách độc bất xâm, vì sao con phải nhường giải dược cho ta.

Suy yếu cười, đôi mắt đầy tiếu ý, mãn nguyện, đây là năm năm, lần đầu tiên hắn đáp lại. Nàng nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không sao.”

Tuy rằng biết hắn không sợ, nhưng nàng vẫn đang muốn đưa giải dược cho hắn, có thể là sợ hắn lần thứ hai phải trải qua cái loại thống khổ này. Nàng biết hắn bách độc bất xâm, nhưng có khả năng mỗi loại độc tố phát tác, hắn đều đau đớn đến chết đi sống lại.

Nàng không muốn thấy hắn khổ sở như vậy nữa.

Tiểu hài tử kiên định lắc đầu, không có ý tứ muốn dùng giải dược.

Nàng là người đầu tiên nhìn hắn như một người bình thường mà quan tâm, trong mắt hắn nàng là người tốt. Tuy rằng không biết vì sao nàng không giao hắn cho tổ chức, nhưng trong suốt thời gian năm năm bị truy sát, bản thân nàng từng bị trọng thương rất nặng, có thể sẽ chết, nàng cũng không dùng máu của hắn trị liệu.

Sự kiên trì của nàng trong năm năm tuy rằng không thể phá vỡ được lớp băng đã tồn tại trong lòng hắn mấy trăm năm, nhưng cũng để lại chút dấu vết trong lòng hắn.

Cái loại cảm giác này, như gió xuân chạm vào linh hồn, khiến Mặc Liên không biết nên phản ứng làm sao. Hắn biết, thân thể của hắn dị dạng khác người đều là bởi vì cặp mắt đen tinh khiết chứa một loại lực lượng hủy thiên diệt địa.

Nếu như hắn là sự ấm áp duy nhất trong sinh mệnh của nàng, nàng làm sao có thể mặc kệ hắn tiếp tục sống trong bóng tối tuyệt vọng như lúc trước được.

Từng đợt tiếng bước chân lần thứ hai truyền đến, đôi lông mày tinh tế của nữ tử hung hăng nhăn lại, xoay người đẩy nam hài ra, một bả lưỡi đao bén nhọn trong nháy mắt xen vào trong ngực của nàng.

Không để ý dị nghị của tiểu hài tử, dùng hết khí lực còn sót lại của mình nhét dược hoàn vào trong miệng của hắn, nàng điên cuồng hét: “Đi!”

Một ngụm máu đen trong miệng phun ra, theo động tác của nàng, máu rơi đầy trên sàn nhà, như dục hỏa Mặc Liên, ý thức của nàng bắt đầu trở nên không rõ ràng.

Dùng hết khí lực, nàng nhìn về hướng phía tiểu hài tử bên cạnh. Khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn linh hoạt, kỳ ảo. Lúc mới gặp gỡ hắn, cũng là lúc cặp mắt đen kia khiến nàng không tự kiềm chế được mà trầm luân.

Nàng chỉ hy vọng, hắn có thể được cứu. Mỉm cười, nàng nhẹ nhàng nhắm lại. An tĩnh giống như đang ngủ, chỉ là khí tức đã hoàn toàn không có.

Mặc Liên không di động, yên lặng nhìn nàng, cặp mắt không có chút ánh sáng, nhìn chằm chằm vào nàng, không hề chớp mắt, phảng phất đem nàng khắc nhập vào trái tim. Năm năm thời gian bảo vệ hắn, sự ra đi của nàng làm cho cặp mắt tinh khiết kia gợn sóng.

Hối hận không?

Không, cho dù dùng sinh mệnh của nàng để đổi lại sinh mệnh cho hắn, nàng cũng không oán không hối.

Một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, hắn ngồi xổm xuống, chăm chú bế nàng lên, lần đầu tiên mỉm cười nói: “Cảm tạ!”

Phía sau hai người đã bị đoàn người vây quanh từ lúc nào, hắn không chút hoang mang, vươn tay nâng khuôn mặt của tái nhợt của nàng lên, đặt một nụ hôn lên trán của nàng như muốn nói lời tạm biệt.

Trong lòng hắn đủ loại cảm xúc đau lòng, cảm kích, không muốn, quyến luyến, cảm có cảm xúc gì đó mà hắn cũng không thể nói rõ.

Tình, chẳng sở khởi, nhưng nhất vãng mà thâm...

Ánh sáng ấm áp bao trùm thân thể hắn, mà hắn từ từ trở nên trong suốt, hóa thành một luồng khói xanh, biến mất trong trời đất.

Một lúc sau, nàng mở hai tròng mắt liền không thấy bóng dáng của tiểu hài tử kia, thế nhưng nàng không có bỏ sót nụ cười tuyệt mỹ của hắn. Trong nháy mắt, không gian tĩnh lặng, thiên địa thất sắc. Nàng phảng phất như đã trải qua luân hồi, vạn năm cô tịch, duyến khởi duyến diệt.

Có lẽ kết quả này chính là điều mà hắn vẫn hằng mong ước.

Nhìn hắn dần dần dung nhập vào hắc ám, nàng chậm rãi đứng lên, thanh lệ tuyệt luân, khuôn mặt lộ ra nét cười thoải mái, cổ tay hướng về phía xa xa. Một tiếng nổ mãnh liệt vang lên, hỏa quang rọi sáng tận trời, loá mắt mà huyến lệ.