Cuộc Sống Ở Dị Thế Của Mặc Liên

Quyển 1 - Chương 2




Có một nữ tử tên Mặc Liên. Bắt đầu từ lúc bảy tuổi, ngoại trừ giết chóc chỉ còn lại cừu hận, cho đến khi nàng gặp phải hắn, hắn tên là gì nàng cũng không biết.

Mặc Liên không biết mình đang ở chỗ nào, đây là một mảnh không gian hỗn độn.

Trôi lơ lửng trong một không gian xa lạ, ý thức của nàng trở nên mơ hồ, chỉ là nhớ tới ngày đó gặp được hắn, nàng bỗng nhiên cũng có lý do để cứng cỏi, để đấu tranh trong không gian trống rỗng đến tận cùng này, cố gắng nhắc nhở bản thân thanh tỉnh, không được buông tay.

Hắn, là người duy nhất khiến cho nàng không nỡ kết thúc sinh mệnh này.

Cuối cùng linh hồn của nàng bắt đầu có thể thích nghi với không gian kỳ lạ này. Bỗng nhiên, một tiếng sấm rơi vào tai của nàng, nàng bỗng nhiên mở to hai mắt.

Vì sao sẽ có tiếng sấm? Nàng không phải đã đã chết sao?

Nàng nỗ lực bắt đầu suy tư, dần dần một số hình ảnh xuất hiện tại trong đầu của nàng. Cuồng phong tàn sát bừa bãi, biển mây bắt đầu khởi động, khắp bầu trời tường đổ, cự thạch đỏ tươi chói mắt, sa mạc mênh mông không có điểm dừng, mãi mãi thê lương, từng hắc lôi trên bầu trời mang theo vô thượng thiên uy lóe ra, ban ngày mà lại âm u như đem tối. Cảnh tượng này thật tàn khốc, nhưng cũng tuyệt mỹ.

Bỗng nhiên, một đạo hắc lôi mang theo khí thế của vạn quân hướng sa mạc bổ tới, nơi nó đi qua, không gian vô tình bị xé rách, mặt đất hơi rung chuyển, một kích đó khiến cho trời long lở đất.

Nhưng ngay lúc nó đánh đến một điểm trên không trung, đột ngột biến mất trong thiên địa, không gian đột nhiên im lặng lạ thường, như là đang cười nhạo hắc lôi vô năng.

Hình như sự thất bại lúc nãy chọc giận nó, mây đen cuồn cuộn kéo đến nhiều hơn lúc này gấp bội, thiên địa càng tối hơn, hắc lôi lần thứ hai hạ xuống, một đạo này khiến sa mạc bị nghiền nát, lộ ra tầng dưới cùng, đó là xương cốt của thú hồng hoang, chúng bị hủy diệt tựa hồ chỉ trong một cái chớp mắt.

Chín mươi chín vạn đạo hắc lôi gieo xuống như thác đổ, biển xương cốt chỉ còn lại một mảnh hỗn độn. Nhưng khi đạo hắc lôi chạm đến không trung đúng giờ tý, như trước lúc trước, nó lại biến mất lần nữa.

Không!

Phải nói là nó bị hút vào trong đó!

Giới tử im lặng bay bổng giữa không trung, hình như bởi vì ăn no hai đạo hắc lôi nên nó hơi run run, từ từ quay đầu hướng tầng mây, ý tứ tràn ngập khiêu khích, vòng vo hai vòng, rồi lập tức biến mất.

Cuồng phong ngừng lại, vô số vụn ngọc cốt cùng đá vụn rải rác khắp ơi, ngoại trừ tạo nên nghìn vạn hố to ở nơi đây, tất cả đô thành phía bên kia không có chút tổn hại nào.

Linh hồn của Mặc Liên bởi vì bị sét đánh trúng, chậm rãi mất đi tri giác.

--- ---

Mặc Thành thuộc Lan Tạp đại lục, nó ở phương bắc của Á Đặc Lan đế quốc, Mặc Thành trường niên bị vây trong mùa đông, khí trời cực độ khô ráo, giá lạnh, nhưng Mặc thành có chu vi rừng rậm rộng lớn và thảm thực vật lại dị thường tươi tốt, chủ yếu bởi vì Kình Long sơn mạch có địa lý đặc biệt. Trong Kình Long sơn mạch, có phong phú tài nguyên khoáng sản, song song, nó cũng là nơi tụ tập của các loại ma thú trong thiên địa.

Mặc Thành có nhiều gia tộc lớn, đứng đầu là Mặc gia, Á Đặc Lan đế quốc thậm chí toàn bộ Lan Tạp đại lục đều hướng tới tu luyện huyền lực, khí thế to lớn, rầm rộ.

Ban đêm, bên trong Kình Long sơn mạch, giáp ranh giới chỗ rừng rậm, một nữ hài người mình đầy thương tích, này giờ vẫn không nhúc nhích, nằm bên trên một tảng nham thạch đã nguội, trong bóng tối, nhiều cặp mắt của ma thú nhìn nàng chằm chằm, chỉ cần nàng tắt thở chúng sẽ chia nhau thi thể nàng.

Màu da tái nhợt, cái trán cao dính đầy vết máu, hơi thở như có như không, biểu thị sinh mệnh nàng đang lặng yên mất đi.

Nơi này ban đêm lạnh đến thấu xương, còn có cả tuyết. Một cơn gió xẹt qua, nữ hài tử bỗng nhiên động đậy. Một đạo ánh sáng lẻn vào thân thể nàng, đôi mắt chậm rãi mở ra, lộ ra thủy mâu to trong suốt một mảnh mê ly.

Trước mắt, trời tối đen một mảng, sau một thời gian để thích ứng thị lực, nhìn nham thạch đằng xa, nghe tiếng cuồng phong gào thét, nàng tựa hồ có chút mê man. Tận đến từng đợt đau đớn trên người truyền đến, linh hồn phảng phất như bị xé rách, nàng bị ép nhận một loạt ký ức. Nàng từ từ tiêu hóa chúng.

Chủ nhân của thân thể này có vài điểm tương đồng với nàng. Loại thống khổ vô tận vô biên này, nàng cũng đã phải trải qua ở kiếp trước. Cố gắng sống qua từng ngày không có mục đích, không muốn hại người nhưng vẫn có người muốn hại mình.

Bình tĩnh lại, nữ hài tử thoải mái cười, nguyên lai mình xuyên qua, nhưng đây lại là dị thế nơi mà cường giả vi tôn, ma thú khắp nơi.

Không biết đây có phải thiên ý không, tiểu cô nương này tên cũng là Mặc Liên!

“Mặc Liên? Phế vật?” tiếng nói non nớt vang lên, nữ hài nhíu mày. “Mặc Thụy Lâm, đối với hài tử nhỏ như vậy mà cũng có thể hạ độc thủ.”

Mượn ánh trăng, nàng nhìn thấy giới tử màu đen trong tay trái, lòng nàng suy tư. Đây là vật phẩm duy nhất phụ thân Mặc Vân của “Mặc Liên” lưu lại cho nàng, tuy chỉ là một giới tử phổ thông, nhưng vẫn mang đến cho nàng một tia ấm áp, hiện tại các nàng đã hòa hợp một thể. Nàng hay nàng ấy đều giống nhau, không phải sao?

Không để ý vết thương bên môi, mắt tràn đầy ý cười, hứng thú nhìn trăng trên cao nói: “Cuộc sống của ta hôm nay bắt đầu, không còn có ảnh tổ chức cùng Mị Ảnh, chỉ còn lại Mặc Liên! Yên tâm, tiểu tử kia, ta nhất định báo thù cho ngươi.”

Mặc Liên là nữ nhi duy nhất của Mặc Tề Phong, hắn là người nhi tử thứ ba Mặc gia chủ Mặc gia. Tam thiếu gia Mặc Vân của Mặc gia, là truyền kỳ của toàn bộ Lan Tạp đại lục.

Cái truyền kỳ này không phải bởi vì hắn kinh tài diễm thế, mà là bởi vì thể chất phế vật của hắn.

Phải biết rằng, ở Lan Tạp đại lục, tuy rằng huyền căn giả vốn là số ít, nhưng hậu duệ của những gia tộc lớn đều thường có huyền căn, vì khả năng di truyền tận 90%, đây là nguyên nhân vì sao Lan Tạp đại lục các gia tộc càng ngày càng phồn thịnh.

Nhưng Mặc Vân là một trường hợp ngoại lệ.

Hắn không chỉ không có thiên phú để tu luyện huyền lực, thậm chí đấu khí cũng không thể tu hành, thái độ làm người quái dị, ngang ngược, không có gì có thể ràng buộc hắn, nhiều lần ngang nhiên khiêu khích uy nghiêm của Mặc gia, năm mười tám tuổi thì bị gia tộc xoá tên.

Thời gian trôi qua, mọi người dần dần quên Mặc gia đã từng có một người là Mặc Vân, thì đôt nhiên có một nữ tử ôm một hài tử mới sinh tới Mặc gia, dựa vào tín vật của Mặc Vân cầu xin Mặc gia thu dưỡng nàng. Mặc gia mọi người thấy việc này thật vô nghĩa, nhưng bởi Mặc gia thái tổ không đành lòng, liền cho lưu lại Mặc Liên. Người Mặc gia e ngại uy quyền thái tổ, không tiện phản đối.

Mẫu thân của Mạc Liên bởi vì khó sinh trọng bệnh qua đời.

Đương nhiên Mặc Liên cũng được nhận giám định thuộc tính, không chỉ huyền căn hỗn độn, khí hải cũng một mảnh hỗn độn, không thể tu luyện huyền lực, cũng không có một giọt đấu khí, thậm chí kinh mạch cũng không thẳng đường, có khả năng lớn sống không quá 20 tuổi.

Tuy rằng cái kết quả giám định này, đã sớm nằm trong dự liệu của người Mặc gia, sự kiêu ngạo của bọn họ tuyệt đối không cho phép trong nhà lại xuất hiện thêm một người phế vật giống Mặc Vân. Trên thực tế, thân thể của Mặc Liên là không thể tu luyện, nhưng nàng có khả năng gặp qua là không quên. Nhưng cũng không thể cải biến địa vị của nàng trong mắt người Mặc gia.

Kỳ thực trong những năm tháng sống ở Mặc gia, dưới sự che chở của thái tổ, Mặc Liên bị thương không ít lần, trọng thương cũng có, nhưng cũng chưa từng có lần nào là nguy hiểm đến tính mạng. Được Mặc gia thái tổ phê chuẩn, đại bộ phận thời gian, nàng đều ở trong huyền thư các của Mặc gia.

Cho đến nửa năm trước, Mặc Liên đủ mười tuổi. Vào thời gian Mặc gia thái tổ bế quan tu luyện, người Mặc gia liền bắt đầu tùy ý làm nhục nàng, ở đây Mặc Liên so sánh thậm chí còn không bằng súc sinh. Rốt cục, trong lần ra ngoài làm nhiệm vụ đặc thù, Mặc Liên bị người đánh trọng thương, rồi bị vứt bỏ nơi hoang dã.[/font]