“Hạ tiểu thư sao không nói chuyện? Có phải chột dạ không?” Ôn Tử Tích lần nữa nhắc.
Mộ Nguyệt Sâm lạnh lẽo nhìn cô một cái, cô mới thu liễm lại chút. Chỉ là đắc ý trong mắt cô tràn ra.
Hạ Băng Khuynh cảm nhận được địch ý của cô, sau khi điều chỉnh là tâm trạng bình thản nói: “Cô ngây người là vì Mộ Nguyệt Bạch từng kêu tôi tránh camera mà đi, đó là vì nó sẽ tạo cơ hội để cô hãm hại tôi. Nhưng bây giờ tôi phát hiện, từ đầu đến cuối là tôi vào bẫy của các người. Thật là tâm cơ mà.”
Hạ Băng Khuynh không chút che giấu nói thật khiến Ôn Tử Tích khẽ ngây người.
Nhưng nghĩ lại lời Mộ Nguyệt Bạch đồng ý với mình, cô lại thả lỏng.
“Hạ tiểu thư thật là miệng lưỡi sắc bén, đen đổi thành trắng. Nhưng sự thật rốt cuộc thế nào, vẫn là xem chứng cứ. Đợi chứng cứ ra rồi tất cả âm mưu đều thành sự thật.”
Ôn Tử Tích nói xong, lùi 2 bước, duy trì im lặng.
Ánh mắt Mộ Nguyệt Sâm trầm xuống, lưu chuyển giữa Hạ Băng Khuynh và Ôn Tử Tích.
Hạ Băng Khuynh ngược lại bình thản.
Mộ Nguyệt Sâm tin cô, cô tự nhiên rất vui.
Không tin, cô cũng không tổn thương lắm.
Dù sao, nếu niềm tin cũng không có, vậy cô cũng không có lí do để ở bên cạnh anh nữa.
“Mộ Nguyệt Bạch kéo em đi là vì nói những lời này?” Giọng của Mộ Nguyệt Sâm vang bên tai cô.
“Uhm” Cô nhẹ đáp, nhìn thẳng phía trước.
Xem ra, vẫn là nghi ngờ.
Nếu vậy, cô cũng không ôm hi vọng tốt hơn.
Cô định nghĩa hành động của Mộ Nguyệt Sâm trong lòng, nhưng không thấy Mộ Nguyệt Sâm ở phía sau, gân trên tay đã lộ ra.
Mộ Nguyệt Bạch đáng chết!
“Băng Khuynh”
“Ding!”
Lúc anh muốn giải thích tại sao mình hỏi vậy thì cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Ngoài cửa rất nhiều người kinh ngạc nhìn 4 người, hoặc là kinh ngạc vì tổ hợp nam thanh nữ tú này.
“Đi thôi” Tân Viên Thường đi ra, Hạ Băng Khuynh theo sau.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn bóng lưng cô, nâng bước đi theo.
Ôn Tử Tích ở cùng, nhìn mấy người đi trước, sắc mặt âm lạnh.
Hừ, cô không tin. Sau lần này Hạ Băng Khuynh còn cười vui vẻ được!
Cô lạnh lùng hừ mấy tiếng, sau đó chậm bước theo.
Phòng bảo vệ.
Lúc họ đề nghị mở camera, bảo vệ từ chối.
“Không có sự đồng ý của quản lý tôi không thể mở cho các người xem.” Đội trưởng bảo vệ không biết mấy người Mộ Nguyệt Sâm, chắn không cho họ vào.
“Tránh ra” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, không có kiên nhẫn.
“Quản lí không có mặt chúng tôi”
“Mộ tổng, sao ngài lại đến?”
Một nam nhân mập mạp, đầu đầy mồ hôi chạy đến. Vừa chạy thịt vừa không ngừng tưng.
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày., người này là ai?
“Quản lý ngài đến rồi? 4 người này cứ muốn vào, tôi chắn họ lại rồi.” Đội trưởng vảo vệ cười híp mắt, đi về phía người đàn ông mập.
Anh vốn tưởng mình làm được chức trách khiến quản lý có cái nhìn khác mà thăng chức tăng lương. Ai ngờ tên mập tát một cái, khiến anh mơ hồ.
“Quản lí ngài”
“Cậu không nhìn rõ là ai mà dám chặn? Đây là Mộ tổng! Tôi còn không dám động, mà cậu có gan đó?” Tên mập hung hăng chửi bảo vệ 1 phen, mới quay qua nhìn Mộ Nguyệt Sâm.
“Mộ tổng muốn làm gì? Tôi lập tức giúp ngài” Nam nhân nịnh nọt cười khiến Mộ Nguyệt Sâm hừ lạnh.
“Chúng tôi muốn vào coi camera giám sát thôi, không có yêu cầu lao lớn gì. Nhưng cấp dưới bảo vệ này không chút thông cảm.”