Mộ Nguyệt Sâm vừa dứt lời, nam nhân đó liền tát bảo vệ 1 cái.
“Sau hôm nay không cần đi làm nữa!” Nam nhân giáo huấn một lúc liền mở cửa lớn phòng giám sát cho mấy người Mộ Nguyệt Sâm.
“Mộ tổng mời vào. Ngài muốn coi chỗ nào, thời gian nào, tôi đều tìm cho ngài.” Nam nhân đến trước máy điều khiến chuẩn bị tìm kiếm.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn Hạ Băng Khuynh để cô làm chủ. “Em xem đi, dù sao em rõ thời gian địa điểm hơn.”
Hạ Băng Khuynh gật đầu đi lên.
Nam nhân thấy Mộ Nguyệt Sâm khách khí với Hạ Băng Khuynh, lúc kinh ngạc cũng không quên nịnh nọt.
“Ánh nhìn của Mộ tổng thật tốt, vị tiểu thư này nhìn rất đơn thuần đáng yêu.” Lời khen của nam nhân này khiến Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày.
“Còn nhìn em ấy 1 cái nữa thì coi chừng đầu của mình.”
Sự tức giận trong đó khiến nam nhân mập bị dọa để run rẩy.
“Tuân mệnh, tuân mệnh.” Ông hoảng sợ xin lỗi mấy câu sau đó dời ánh mắt khỏi người Hạ Băng Khuynh.
Xem ra, đây là người phụ nữ Mộ Nguyệt Sâm thích. Xem ra 1 lát chú ý tí mắc công rước họa vào thân.
“Được rồi. Phiền ông tìm giúp lúc chiều 5h - 5h30, tầng 7 khách sạn.” Hạ Băng Khuynh không muốn làm việc chung với đàn ông quá nhát, vì sẽ khó giao tiếp.
Nam nhân đó đáp 1 tiếng sau đó bắt đầu mở camera.
“Video lúc đó đều ở đây” Ông thả tay ra để Hạ Băng Khuynh tìm. Cô nhìn 1 lúc sau đó kêu mấy người phía sau lên.
Trong video, Hạ Băng Khuynh từ thang máy đi ra nói mấy câu với Ôn Tử Tích, sau đó đi về phía cầu thang.
Ôn Tử Tích ôm Mộ Tuyên Nhất vào phòng, sau đó đi ra cũng đi qua cầu thang.
Sau đó 10ph, không có ai khác. Đợi đến phút 11, 1 người đàn ông lén lút xuất hiện trong video.
“Anh ta làm sao vào đây?” Tiếng kinh ngạc của đội trưởng bảo vệ khiến mới người nghiêng nhìn.
“Đó là ai?” Mộ Nguyệt Sâm cao lạnh hỏi.
Bảo vệ nhìn quản lý, không dám không kiêng kị như trước. Anh giải thích: “Đây là 1 thành viên của phòng bảo vệ, tên Phương Lực. Bình thường như khúc gỗ không thích nói chuyện. Nhưng sao hắn ở xuất hiện ở tầng 7? Đây không phải khu vực anh ta trông quản?”
Lời giải thích của bảo vệ đó khiến mắt Mộ Nguyệt Sâm tối lại.
Ôn Tử Tích đứng bên cạnh Mộ Nguyệt Sâm nắm chặt tay. Mà lòng bàn tay đã sớm ướt đẫm.
Sau đó họ coi video tiếp, phát hiện người tên Phương Lực dùng thẻ phòng mở phòng Ôn Tử Tích, sau đó ôm Mộ Tuyên Nhất đi.
Cả quá trình không quá 1 phút.
“Tôi nghĩ, quản lí ông cần nói lời nào có thể thuyết phục tôi về đối tượng này.” Mộ Nguyệt Sâm nhìn sang nam nhân mập, sự lạnh lẽo trong mắt bắt đầu lan ra.
Nam nhân không ngừng lau mồ hôi, đứng không yên.
Sao ông biết chuyện này chứ?
Ông là quản lý, bình thường làm gì rảnh quản chuyện cấp dưới? Hơn nữa, Phương Lực đó bình thường không phạm sai lầm gì lớn, ông căn bản không biết phòng bảo vệ có người này.
“Mộ tổng ngài xem, tôi ngồi trên cao lâu rồi, căn bản không biết cấp dưới xảy ra chuyện gì. Cho nên, có thể đợi sau khi cảnh sát đến, để họ điều tra?”
“Không cần gọi cảnh sát, Hạ Băng Khuynh chính là hung thủ!”