Như vậy, sau khi Phương Lực bị bắt, căn cứ theo vân tay trên đó thì có thể biết Hạ Băng Khuynh có tham gia chuyện này, đồng thời là người lập mưu.
Tim Ôn Tử Tích cười lạnh mấy cái, rất lâu mới đáp Hạ Băng Khuynh.
“Hạ tiểu thư muốn biện minh cho mình tất nhiên không biết chuyện thẻ phòng. Nhưng tôi nhớ lúc xuống cầu thang có thấy thẻ phòng trong túi Hạ tiểu thư. Lúc đó tôi tưởng mình hoa mắt, không chú ý, bây giờ nghĩ lại, thẻ phòng trong tay Phương Lực chắc là Hạ tiểu thư cố ý làm rơi?”
“Hạ tiểu thư không muốn đi thang máy cũng là vì thang máy có camera sẽ quay được cảnh cô cố ý làm rơi thẻ phòng? Thật không ngờ, Hạ tiểu thư lại hung ác như vậy!”
Lời này của Ôn Tử Tích thêm mấy tội danh lên đầu Hạ Băng Khuynh.
Hạ Băng Khuynh cạn lời.
Thẻ phòng gì?
Cô căn bản không nhớ túi mình có thứ đó!
Ôn Tử Tích ngang tàn như vậy là vì họ đi cầu thang không có camera chứng minh sao?
Thật là người phụ nữ đáng ghết.
“Ôn tiểu thư, có chứng cứ không?” Hạ Băng Khuynh khoanh tay, mặt không kiên nhẫn nhìn Ôn Tử Tích.
Dù sao không có camera chứng minh, cô muốn nói gì thì nói. Chỉ cần không có chứng cứ căn bản không thành tội.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn sức hưng phấn trong mắt cô bất giác lo lắng.
Tính Hạ Băng Khuynh anh biết, lúc mềm yếu rất đáng yêu. Nhưng nghiêm túc thì như con hổ nhỏ khủng bố, khiến người khác không thể xem thường.
Ôn Tử Tích ôn nhu cười, cô biết Hạ Băng Khuynh sẽ hỏi cái này.
Không sao, cô sớm chuẩn bị lời thoại.
“Lúc đó cô nhắm chuẩn cầu thang không có camera mới dám làm bậy. Tôi nói cô nghe Hạ Băng Khuynh, tôi sẽ không để cô đắc ý. Lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, cô sẽ lòi đuôi hồ ly thôi, để Nguyệt Sâm thấy được cô rốt cuộc ghê tởm cỡ nào.”
Ôn Tử Tích xuất khẩu thành chương, thái độ chính nghĩa nói đến Hạ Băng Khuynh không còn kiên nhẫn.
“Thành ngữ cô không đúng lắm, về học lại tiểu học đi.”
Thái độ cô tùy ý khiến Ôn Tử Tích sắp sôi máu.
Nhưng nghĩ đến lát nữa Hạ Băng Khuynh bị vạch trần, hậu quả bi thương, trong lòng lại vui lên.
Quên đi, nhịn 1 lúc sóng yên biển lặng.
Cô không tin, lần này kế hoạch của cô và Mộ Nguyệt Bạch thất bại! Dù cô làm việc không cẩn thận nhưng có Mộ Nguyệt Bạch tâm tư sâu thẳm, cô cảm thấy an tâm.
“Hạ Băng Khuynh, chúng ta đợi cảnh sát đến đi! Tôi là mẹ bị hại, đến lúc đó khóc cầu tôi buông tha, tôi tuyệt đối không thương tiếc cho cô!”
Ôn Tử Tích cao ngạo nói xong, đi 1 bên đợi cảnh sát đến.
Hạ Băng Khuynh lắc đầu không biết nên khóc hay cười.
“Thật là người phụ nữ toàn thân đều là tuồng kịch. Tôi muốn xem thử, cô ám hại tôi đến mức độ nào.”
Ánh mắt cô đầy ý cười nhìn Mộ Nguyệt Sâm ở bên, lòng nhất thời trở nên mềm nhũn.
Haha, so với Mộ Nguyệt Bạch. cô tin khả năng của Mộ Nguyệt Sâm càng lớn, Đến lúc đó coi ai thắng ai thua.
Cô buông tay xuống, ngồi trước camera giám sát tiếp tục quan sát 1 lượt.
Chỉ là, cô di chuyển chuột, chuyển đến những chỗ trước đây không chú ý.
Môi, nở nụ cười.