Nửa tiếng sau, tiếng xe cảnh sát vang lên.
Ôn Tử Tích cười sau đó lập tức đứng dậy đi ra.
Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh nhìn nhau, lần lượt nhìn thấy ý cười của đối phương.
“Tin tôi không?” Hạ Băng Khuynh hỏi anh.
Anh gật đầu, không nói.
Trong tim cô, chỗ nào đó bắt đầu mềm nhũn, tan chảy.
“Vậy đi thôi” Cô nói 1 câu, rồi bước đi trước. Anh uhm 1 tiếng đi theo.
Tân Viên Thường nhìn động tác của họ, đối với chuyện này cũng hiểu sơ sơ. Thở dài, chậm chạp đi ra.
Để lại quản lý và bảo vệ trưởng không hẹn cùng thở dài.
“Đợi tí có chứng cứ gì dùng được nhớ cố biểu hiện biết chưa?” Quản lí vỗ đầu bảo vệ, nghiêm túc nói.
Bảo vệ không ngừng gật đầu. Nhưng, đôi mắt vốn thật thà của anh trở thành thám tính.
“Quản lý, vậy tôi có thể không đi không?” Anh không cần thăng chức tăng lương nữa, chỉ cần bảo vệ được công việc là được.
Quản lý quơ tay: “Chỉ cần giúp Mộ tổng giải quyết chuyện này, thăng chức cho cậu!”
Bảo vệ vừa nghe xong mặt liền vui mừng.
“Cảm ơn quản lý! Tôi nhất định biểu hiện thật tốt, nói tất cả những gì mình biết!” Nói xong, không quan tâm quản lý mà đi theo mấy người Mộ Nguyệt Sâm.
Quản lý đi sau cùng lau mồ hôi lạnh.
“Mộ tổng thật đáng sợ, hi vọng bảo vệ có thể giúp đỡ gì đó để Mộ tổng không tính sổ đến ông. Ài, ai bảo chuyện xảy ra ở khách sạn của ông chứ? Thật xui xẻo”
Quản lý thở dài sau đó đi theo.
Đại sảnh khách sạn, cảnh sát đã dừng dây ngăn cách ngăn đám đông không biểu tình hình gì ở ngoài.
Mà khách trong khách sạn cũng bị quy định không được xuống lầu.
Phòng họp bên phòng khách, cả nhà Mộ gia đều ở đó. Mà cục trưởng và cảnh sát hình sự trưởng của thành phố kế bên cũng có mặt.
Không ai nói gì, không gian im lặng.
Ôn Tử Tích là người phá hoại sự yên tĩnh đầu tiên.
“Cục trưởng, ông có thể bắt Hạ Băng Khuynh nhanh tí không? Cô ta kêu người lấy con tôi đi, con ruột của Nguyệt Sâm”
Ôn Tử Tích nói với cục trưởng, lời như mệnh lệnh.
Mặt già của cục trưởng co giật.
“Ôn tiểu thưu, bây giờ chuyện chưa xác định mời đừng ngăn cản chúng ta làm việc.” Cục trưởng cố áp chế sự không vui, bình thản nói.
Thấy cục trưởng bình tĩnh vậy, Ôn Tử Tích không cam tâm.
“Cục trưởng, tôi không ngăn cản mà đã xác định Hạ Băng Khuynh là người đứng sau. Thẻ trên tay người trộm con tôi Phương Lực, tôi tận mắt thấy trong túi Hạ Băng Khuynh rơi ra.”
Ôn Tử Tích nói lí do của mình ra.
Cục trưởng khó xử cười: “Không chừng nghi phạm là vô tình lượm được thẻ phòng ở cầu thang?”
Ông mới không tin người phụ nữ của Mộ Nguyệt Sâm lại làm chuyện này!
Ông ngẩng đầu nhìn Mộ Nguyệt Sâm ngồi đối diện đang nắm chặt tay.
May hôm nay đích thân đến. Chuyện này giao cho cấp dưới sợ là tiêu tùng.
“Sao có thể? Camera chứng minh, Phương Lực từ thang máy vào lầu 7.” Ôn Tử Tích kêu lớn.
Mộ Bác Minh nhìn bộ dạng la lớn không tôn trọng người lớn của Ôn Tử Tích, mắt đột nhiên lộ vẻ không hài lòng.