Người phụ nữ này dù thật là mẹ ruột của đứa bé, ông cũng không đồng ý đế Mộ Nguyệt Sâm cưới.
Ngược lại, ông lại nhìn nhìn Hạ Băng Khuynh điểm tĩnh tốt đẹp ngồi bên cạnh Mộ Nguyệt Sâm, mày khẽ thả lỏng.
Quả nhiên, mắt nhìn người của Mộ Nguyệt Sâm từ đầu đã không sai.
Mộ Nguyệt Sâm quả nhiên là cô bạn gái tốt vạn dặm mới tìm được.
“Vậy cũng có thể Phương Lực đi cầu thang trước, không cẩn thận lượm được thẻ phòng, trong lòng nảy sinh suy nghĩ xấu, sau đó dùng thang máy lên lầu 7. Dù sao cầu thang không có camera, không phải sao?”
Cục trưởng lí trí hỏi ngược, lại khiến Ôn Tử Tích không có lời để đáp trả.
Cô nhìn sang Mộ Nguyệt Bạch, muốn anh cứu vớt bản thân. Nhưng cô trừng mấy cái cũng không thấy bất kì phản ứng nào của Mộ Nguyệt Bạch.
Tim cô dao động.
Mộ Nguyệt Bạch sao không quan tâm cô?
Không lẽ hợp tác giữa họ vô hiệu rồi?
Cách nghĩ này dường như lập tức kích nổ đại não cô.
Cô đột nhiên sợ hãi.
Lúc này, Mộ Nguyệt Bạch người mà cô tưởng không giúp cô nữa, lại từ từ đứng dậy.
Mắt cô lộ tia hi vọng.
Mà lời Mộ Nguyệt Bạch nói lại ngoài dự đoán của cô
“Sự thật rốt cuộc thế nào, đợi sau khi bắt được Phương Lực không phải sẽ rõ sao? Ở đây tranh luận chỉ là tranh luận không rõ. Cần thiết sao?”
Anh nhìn như tùy ý nói nhưng lại khiến cô không muốn nghe.
Mộ Nguyệt Bạch rốt cuộc làm sao vậy?
Không phải nói cùng nhau đuổi Hạ Băng Khuynh khỏi Mộ Nguyệt Sâm sao?
Sao lại nói lời này?
“Đúng. Nhị thiếu nói đúng. Bây giờ tranh cãi vô dụng đợi bắt được nghi phạm mới nói.”
Nói xong, cục trưởng bưng ly trà trước mặt lên uống 1 ngụm.
Chuyện hôm nay nếu làm không tốt chức cục trưởng cũng gặp nguy hiểm.
Ôn Tử Tích thấy mọi người tạm thời để yên chuyện này, bất giác hoang mang.
Cô là muốn tạo không khí căm hờn cho mọi người trước khi bắt được Phương Lực.
Như vậy, đến lúc đó ấn tượng của Hạ Băng Khuynh trong đầu mọi người mới xấu đến cực điểm. Mà cô mới hoàn toàn lên vị!
Cô nhìn sang Mộ Nguyệt Bạch, muốn anh nói rõ với mình. Nhưng anh bình thản bưng ly trà lên uống, không chút quan tâm đến cô.
Ôn Tử Tích tức giận.
“Hạ Băng Khuynh, cô không lẽ không nói mấy câu? Cô kêu người mang con tôi đi, rốt cuộc có ý gì? Uống trà uống trà uống trà, cô muốn uống trà để trốn trách nhiệm sao?”
Ôn Tử Tích lần nữa nhắm chuẩn vào Hạ Băng Khuynh.
Hạ Băng Khuynh đang uống trà liền dừng lại, sau đó cảm thấy cạn lời.
Cô chỉ uống trà cũng có thể khiến Ôn Tử Tích chỉ trích. Thật coi cô là mèo nhà không biết giận?
Mộ Nguyệt Sâm cảm nhận được sự tức giận sắp phát tiết ra của cô, cười nhạt.
Sau đó chắc có kịch coi. Cô còn nhớ, Hạ Băng Khuynh đấu với Ôn Tử Tích, hình như chưa từng thua.
Sau đó, anh nhàn nhạt nhìn sang Ôn Tử Tích, mắt lập tức sắc bén lạnh lẽo.
Vở kịch tự biên tự diễn lát nữa nên hạ màn rồi? Nhìn người phụ nữ đáng ghét đi qua đi lại trước mặt thật phiền não cực kỳ.
“Tôi nói Ôn tiểu thư, cô thích tìm sự thật thì từ từ mà tìm. Tại sao nhất định phải kéo tôi xuống nước? Không lẽ cô cảm thấy tôi không biết tức giận, thật sự tốt đến nỗi để mặc cô chà đạp sao?”