Mộ Nguyệt Bạch cười nhạt khiến Ôn Tử Tích lập tức cứng đờ.
Anh có chứng cứ?
Chứng cứ gì?
“Mộ Nguyệt Bạch, anh nói rõ đi!” Mắt Ôn Tử Tích nhìn chằm chằm anh, lửa giận sắp bộc phát.
So với tức giận của cô thì Mộ Nguyệt Bạch bình thản như mây bay.
“Tôi nhớ, ban công hình như có 1 camera, hình ảnh của tôi chắc ở trong đó?”
Lời vừa dứt, Ôn Tử Tích lập tức như bong bóng xì hơi, không chút sức lực.
Nếu ban công có camera, vậy ý là lời Mộ Nguyệt Bạch nói là đúng. Lời Phương Lực nói tự nhiên cũng được chứng minh.
Vậy lời mình nói không có chứng cứ là nói bậy.
“Cô còn lời gì nói? Ôn tiểu thư?” Cục trưởng đặc biệt hỏi khiến mặt Ôn Tử Tích tái xanh khó coi.
Chứng minh của Mộ Nguyệt Bạch và Phương Lực đã giúp Hạ Băng Khuynh hoàn toàn thoát khỏi diện tình nghi. Vậy cô lời cô nói chắc chắn chuyện này do Hạ Băng Khuynh làm, những lời này như là chó điên cắn bậy?
Ôn Tử Tích nghĩ vậy, sắc mặt liền khó coi.
“Ôn tiểu thư, nếu Mộ Tuyên Nhất không sao thì mang đến bệnh viện kiểm định cha con với Nguyệt Sâm đi.” Tân Viên Thường nói thêm, càng khiến Ôn Tử Tích cảm thấy lạnh lẽo hơn. Cô sớm biết Tân Viên Thường sẽ tìm thời gian để giám định ba con với Mộ Tuyên Nhất, dù sao Mộ gia cũng là danh môn vọng tộc, sẽ không cho phép đứa con thân phận không rõ, tự nhiên vào Mộ gia.
Cho nên cô mới tìm Mộ Nguyệt Bạch tính kế.
Dựa vào sự sủng ái của Tân Viên Thường với Mộ Tuyên Nhất, chỉ cần nó bị bắt đi nhất định bà sẽ cố tìm về. Trong quá trình này cô sẽ đẩy sự nghi ngờ qua cho Hạ Băng Khuynh. Sau đó thể hiện mình dũng cảm kiên định khiến Tân Viên Thường có cái nhìn khác về mình.
Nếu trong quá trình truy đuổi bị thương thì hoàn hảo nhất. Ít nhất cô có thể bảo đảm trong thời gian dưỡng thương có thể thuyết phục cảm hóa Tân Viên Thường.
Đến lúc đó, Hạ Băng Khuynh đã bị đuổi đi. Mà cô không cần giám định, không chừng có thể gả vào Mộ gia.
Kế này hoàn hảo đến động lòng người.
Nhưng, rốt cuộc chuyện bị sai ở đâu?
Ôn Tử Tích không hiểu, kế hoạch tỉ mỉ vậy rốt cuộc sai ở đâu? “Tôi nghĩ, giám định không cần đâu? Dù sao, Ôn tiểu thư không hề mang bộ dạng của người mẹ.” Mộ Nguyệt Bạch liếc xéo cô.
Anh cố ý nói khiến mọi người đều nhớ đến lời Phương Lực vừa nói.
“Phương Lực, cậu nói kĩ hơn tình hình sau khi vào phòng đi,” Tâm trạng Tân Viên Thường trầm xuống, ngữ khí khiến Ôn Tử Tích đột nhiên cảm thấy bất an.
Phương Lực không dám làm trái, bắt đầu tỉ mỉ nói tình hình lúc đó.
“Tôi vốn muốn trộm tiền nữ trang, để đổi lấy tí đồ ngon cho mẹ. Kết quả vừa vào liền nghe tiếng em bé khóc không ngừng. Nhà tôi có con nít tự nhiên biết là tại sao.”
“Bé đói rồi, không được ăn. Tôi liền nghĩ, đưa nó về cho mẹ đút sữa, sau khi no đưa về. Ai ngờ chưa hành động cảnh sát đã đến.”
Trần thuật của Phương Lực khiến Tân Viên Thường lạnh lẽo.
“Ôn tiểu thư, xin hỏi cô có thật con Tuyên Nhất là con mình không? Con ở trên lầu khóc không ngừng, cô đang ở đâu?”
Tân Viên Thường được coi là khách khí rồi, khiến sắc mặt Ôn Tử Tích đột nhiên trắng bệch.
Cô hoàn toàn không thể thắng sao?
“Là vì Hạ Băng Khuynh tìm con xuốngdưới, cho nên mới để con trong phòng. Con cũng không ngờ nó sẽ khóc, càng không ngờ lại bị bắt đi. Bác gái, đều tại Hạ Băng Khuynh!”