Cô tìm được cái cớ hợp lý, muốn kéo Hạ Băng Khuynh xuống nước. Nhưng Tân Viên Thường đã nhìn cô bằng ánh mắt không chút cảm tình rồi.
Trước đây cảm thấy cô là con gái Ôn gia, cho nên còn khách khí. Bây giờ xem ra người phụ nữ căn bản không đáng!
Giám định cần làm ngay, đồng thời nhanh chóng kêu người Ôn gia đến.
Loại nữ nhân này, Mộ gia không động nổi!
Ôn Tử Tích chống trả trước khi chết, trong mắt mọi người đều mắc cười đến cực điểm. Người kêu la khoa trương nói người khác có tội cuối cùng lại là người ác độc nhất.
“Mang cô ta xuống”
Mộ Nguyệt Sâm không muốn mọi người chê cười nên để bảo vệ vào, chuẩn bị kéo Ôn Tử Tích xuống. Đợi Ôn Nhã Liên đến, mang tiểu tổ tông nhà anh đi.
Nhưng Ôn Tử Tích không biết uống lộn thuốc gì, chạy ra giữa phòng họp nhìn tất cả mọi người.
“Các người tưởng tất cả đều mình tôi làm sao? Hahaha, thật ngu xuẩn! Mộ Nguyệt Bạch chơi đùa mọi người trong lòng bàn tay, các người không lẽ không thấy?”
Nói xong, Ôn Tử Tích độc ác nhìn Mộ Nguyệt Bạch.
Nếu anh không bảo đảm sẽ đuổi Hạ Băng Khuynh đi, không chắc chắn giúp cô thành vợ Mộ Nguyệt Sâm, cô sẽ không làm nhiều chuyện như vậy!
Nhưng lời cáo trạng của cô trong mắt Mộ Nguyệt Bạch lại như diễn hài.
“Tôi nói, đến Băng Khuynh cũng biết tôi nói chuyện câu thật câu giả, cô lại không biết. Cô ngốc à?”
Mộ Nguyệt Bạch vẫn mang bộ dạng ôn nhu, nhưng lời lúc nãy không từ miệng anh nói ra.
Ôn Tử Tích bộ dạng ôn nhu giả tạo của anh, lập tức tức giận.
Nếu không phải Mộ Nguyệt Bạch trước đây từng giúp cô thì cô sao tin anh chứ?
“Mộ Nguyệt Bạch! Anh đừng đẩy trách nhiệm đi sạch sẽ vậy! Nếu chuyện làm lớn, tôi nói chuyện năm đó ra! Để mọi người thấy rốt cuộc ai ghê tởm hơn!”
Ôn Tử Tích thấy bình vỡ cũng vỡ rồi. Lúc trước khi rời chỗ này, giải quyết xong với Mộ Nguyệt Bạch coi như cô cũng thành công.
Nhưng không ngờ, cái điểm yếu cô nghĩ, trong mắt Mộ Nguyệt Bạch lại không có sức uy hiếp.
“Chuyện này, Nguyệt Sâm không phải sớm biết sao? Nhưng nếu cô nói ra Băng Khuynh sẽ là ngư ông đắc lợi”
Hạ Băng Khuynh ngây người.
Chuyện này liên quan gì đến cô?
“Nếu anh bảo đảm tôi tiếp tục ở lại Mộ gia, đồng thời Tuyên Nhất thành con trai ruột danh chính ngôn thuận của Nguyệt Sâm, tôi sẽ không công khai chuyện này. Đến lúc đó anh vẫn tiếp tục theo đuổi Hạ Băng Khuynh được!”
Ôn Tử Tích tưởng lí do của mình đủ hấp dẫn Mộ Nguyệt Bạch.
Ai ngờ anh chỉ lắc đầu, trong mắt có sự thản nhiên không quan tâm.
“Theo đuổi người khác, dựa vào bản lĩnh thật của mình. Những mưu kế tôi không dùng được”
Nghe vậy, Tân Viên Thường có chút đồng ý.
Thứ gọi là tình yêu, vốn là tranh đấu quang minh chính đại. Nếu cứ dùng thủ đoạn hạ lưu xem ra Hạ Băng Khuynh càng không thích.
Bây giờ xem ra con trai thứ 2 cũng hiểu rồi, không còn âm mưu như trước nữa.
Tân Viên Thường nghĩ vậy, không có nghĩ Hạ Băng Khuynh nghĩ vậy.
Cô cảm nhận được khí lạnh của Mộ Nguyệt Sâm ở bên cạnh truyền đến, có chút vô tội.