Cô hiếm khi cười, trong nụ cười có chút biết ơn.
“Tôi nói từ chuyện đứa nhỏ đi, như vậy mọi người rõ hơn.” Cô uống 1 miếng trà, bắt đầu trần thuật.
Nghe đến đứa nhỏ, cơ thể Hạ Băng Khuynh dừng 1 chút.
Mộ Nguyệt Sâm ngồi gần cô, tự nhiên cảm nhận được tâm trạng của cô. Anh đưa tay muốn nắm lấy cô.
Cô cảm nhận được, tay nhỏ lập tức rụt lại.
Mộ Nguyệt Sâm nhẹ hừ lạnh, sau đó tay lớn đưa về trước bao lấy nắm tay nhỏ mịn của cô.
Mặt nhỏ của Hạ Băng Khuynh lập tức đỏ lên.
Sáng lạn như màu sắc lúc ráng chiều.
Mộ Nguyệt Sâm cong môi, thỏa mãn cảm nhận độ ấm từ tay cô.
Lúc họ đang tình tứ thì Ôn Tử Tích đã bắt đầu kể.
“2 năm trước, tôi thấy quan hệ của Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm xấu đến không thể quay lại rồi, liền nhân cơ hội muốn nhận được chú ý của Mộ Nguyệt Sâm. Cho nên đã nói dối là có con với anh ấy.”
Ôn Tử Tích nói xong lời này, có thể cảm nhận rõ sự lạnh lẽo của Mộ Bác Minh và Tân Viên Thường.
Cô rụt cổ, có chút không còn dũng khí nói tiếp.
“Tiếp tục.” Tân Viên Thường lạnh giọng.
Cô bình tĩnh lại tiếp tục kể.
“Sau đó, tôi tìm Mộ Nguyệt Bạch! Trước đó anh ta từng đồng ý sẽ giúp tôi 1 việc! Cho nên tôi tìm anh ta. Lần này, anh ấy nói có thể giúp tôi lấy được t*ng trùng của Mộ Nguyệt Sâm để tôi mang thai từ trong. Tôi vui quá mức liền đồng ý chuyện này.”
“Sau đó, chuyện như lúc đó. Tôi đến Mộ gia làm chủ một thời gian. Nhưng thái độ của Nguyệt Sâm đánh tan hi vọng của tôi.”
“Dù anh ta chia tay với Hạ Băng Khuynh lâu vậy, vẫn không quên cô ta. Anh ấy căn bản không quan tâm tôi, không chú ý hay lo lắng cho tôi. Cho nên tôi nghĩ sẽ dùng con uy hiếp anh, khiến anh không thể không nghe lời tôi.”
“Nhưng ai ngờ, anh ấy bị tôi làm cho tức giận, liền điều tra chuyện đứa con. Rất không may, đứa con bị anh ấy điều tra đến rất rõ ràng.”
Nói đến đây, Ôn Tử Tích dừng lại.
Cô nhìn vào mắt Mộ Nguyệt Sâm, đầy sự yêu mến.
Đáng tiếc, tình yêu này bây giở trở thành yêu nhưng không thể có được.
Hạ Băng Khuynh nghiêng đầu, hưng thú nhìn anh.
Thì ra, chuyện đứa con là vậy. Hèn gì trước đó anh không giảo biện thân phận của đứa con.
Không biết tại sao, Hạ Băng Khuynh cảm thấy trong tim ngọt ngào, có loại hạnh phúc đang nảy mầm, sau đó lan ra.
“Những thứ này Nguyệt Sâm đều biết. Mà điều sau này tôi nói sẽ không ai trong mọi người biết!”
Ôn Tử Tích đột nhiên nói 1 câu, khiến tất cả mọi người kể cả Mộ Nguyệt Sâm cũng chấn động.
Anh không biết gì?
Ôn Tử Tích nhìn mọi người chấn động, tim thỏa mãn.
“Xem ra, tính quan trọng của tin tức vẫn đủ. Ít nhất tôi thấy được trong mắt mọi người có sự bất ngờ.”
Ôn Tử Tích bưng ly trà lên, nhẹ nhấp 1 miếng.
Hahaa, nhìn thấy mọi người kinh ngạc cô đột nhiên lại có niềm tin.
Có phải dựa vào tin này, cô có thể nhận được chút quyền lợi trước khi rời đi?
Ví như làm tình nhân của Mộ Nguyệt Sâm 3 ngày?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng cô lại nhảy nhót.
Kế hoạch mơ hồ nào đó bắt đầu hình thảnh trong cô.
Tất cả mọi người nhìn nụ cười của cô, đột nhiên thấy bất an.