Cô đã tạo nghiệt gì!
Hạ Băng Khuynh bất lực xua tay, thể hiện lập trường của mình, “Cái này, nhị thiếu, tôi có thể không chịu nổi sự theo đuổi của anh. Bản lĩnh thật của anh vẫn để cho người khác đi.”
Mộ Nguyệt Sâm thấy vậy, khuôn mặt vốn âm trầm lập tức thoải mái.
1 người vui vẻ, đổi lại mặt người khác lại âm trầm.
Trong mắt Mộ Nguyệt Bạch nhanh chóng lướt qua tia âm u. Nhưng trên mặt anh vẫn là nụ cười sáng lạn.
“Băng Khuynh, thực ra từ đầu đến cuối, anh đều không gạt em” Anh nở nụ cười như đang biểu thị tình cảm với Hạ Băng Khuynh.
Nhưng cô nghĩ đến lời trước đây của Mộ Nguyệt Bạch liền cảm thấy nếu còn tin anh nữa thì mình là người ngu nhất thế giới rồi.
“Dù kết quả cuối cùng là không gạt tôi, nhưng cứ cảm thấy không thoải mái. Vì ban đầu anh tính gạt tôi, điểm này không cần anh giải thích, tôi hiểu.”
Hạ Băng Khuynh không muốn nói thêm với Mộ Nguyệt Bạch.
Nói nhiều, không biết từ miệng anh lại nói thêm lời nào kì lạ không. Đến lúc đó, khiến người khác hiểu lầm gì đó, đó là điều cô không muốn.
Nụ cười của Mộ Nguyệt Bạch lập tức sắp không duy trì được nữa.
“Băng Khuynh, em có phải ngày càng không tin anh Nguyệt Bạch?” Mộ Nguyệt Bạch bĩu môi đi đến gần cô 1 bước.
Động tác này khiến Hạ Băng Khuynh bất giác né về hướng Mộ Nguyệt Sâm.
Mắt Mộ Nguyệt Bạch ngưng lại, sau đó sự âm lạnh bắt đầu lan tràn.
Mộ Nguyệt Sâm cảm nhận sự đến gần của cô, tim vui vẻ, tay thuận thế ôm eo cô.
Ngẩng đầu liền thấy ánh mắt âm lạnh của Mộ Nguyệt Bạch.
Anh mím môi, nhìn thẳng vào mắt Mộ Nguyệt Bạch.
Lửa, cháy lên!
Hạ Băng Khuynh ý thức được Mộ Nguyệt Sâm đang ôm cô, có chút ngại kéo tay anh xuống, đây là chỗ đông người.
“Mộ Nguyệt Bạch! Nếu anh bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa!”
Ôn Tử Tích không nhịn được chuyện mình bị lờ đi hoàn toàn, dứt khoát trực tiếp nói đầu đuôi chuyện này ra.
Biểu cảm Mộ Nguyệt Bạch có vẻ bình thản nhưng tay anh sớm đã nắm chặt.
Người phụ nữ đáng chết!
“Ôn Tử Tích, nếu cô nói sự thật ra, tôi sẽ nghĩ đến việc kêu Nhã Liên chửi cô ít lại.” Mộ Nguyệt Sâm nhìn bộ dạng nhẫn nhịn của Mộ Nguyệt Bạch, như là mèo bắt được chuột vậy, có chút hưng phấn.
Cho nên, đối với việc nói thật của Ôn Tử Tích anh đồng ý.
Mộ Nguyệt Sâm hiếm khi cho phép, khiến Ôn Tử Tích đang vào đường cùng có chút hạnh phúc.
Cô nhìn vào mắt Mộ Nguyệt Sâm, tràn đầy vui vẻ.
Đáng tiếc Mộ Nguyệt Sâm đang nhìn Hạ Băng Khuynh, không chút quan tâm ánh mắt của cô.
Nhưng, dù anh không quan tâm mình, Ôn Tử Tích cảm thấy mình vẫn được chú ý. Thế là càng quyết tin nói thật.
Nếu không phải Mộ Nguyệt Bạch, thì cũng không có những chuyện sau này đó!
Cô nhìn cảnh sát, cục trưởng và Phương Lực ở bên cạnh, có chút không muốn nói.
Cục trưởng biết nhìn sắc mặt người khác, cho nên nói với Mộ Bác Minh vài câu, mang đội trưởng đội hình sự và Phương Lực rời đi.
Mấy người khác nhìn thấy cục trưởng rời đi, cũng lập tức đi ra.
Lập tức, trong phòng chỉ còn người nhà Mộ gia, Hạ Băng Khuynh và Ôn Tử Tích.
Người không nhiều, khí thế lại đủ.
“Nói lại từ đầu đến cuối đi.” Mộ Bác Minh uống miếng trà, thản nhiên hỏi.
Ôn Tử Tích nhận được khí chất áp bức của ông, không dám có bất kì suy nghĩ khác.
Cô vốn muốn đứng nói hết chuyện này, nhưng Tân Viên Thường thuộc dạng mềm lòng, liền kêu cô ngồi đi.