Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 98: Bởi vì Oánh Oánh




Luyện kiếm......

Phượng Quan Hà nghĩ tới vẻ mặt ngây thơ của nàng khi nhắc tới hai chữ này là trong lòng lại chua xót.

Hắn ra ngoài bôn ba vì nàng chứ luyện kiếm nào ở đây?

Khoảng một tháng trước, Phượng Quan Hà vừa về kinh đã nhận được một chỉ thị bí mật từ Hoàng Thượng, trong đó đề cập đến vụ ám sát ở sơn trang Phi Tuyền nửa năm trước.

Khi đó Phượng Quan Hà thậm chí đã rất bối rối.

Theo những gì hắn biết, vụ ám sát này ngay từ đầu đã nằm trong sự kiểm soát của Hoàng Thượng và hắn, mục đích chỉ là dụ Từ gia vào bẫy —— và họ thực sự đã đạt được mục đích.

Từ Vĩ - người được tạm thời bổ nhiệm làm đội trưởng đội thị vệ đã cắn câu, bị bắt giữ và phải thú nhận hết tội trạng. Mặc dù hắn không tham gia vào những việc sau đó nữa, nhưng đáng lẽ tên của kẻ đứng sau vụ này phải được trình lên Hoàng Thượng từ lâu rồi mới phải.

Sau khi hắn về kinh, Tần Nguyệt Oánh không còn nhắc đến sự việc xảy ra năm ngoái nên hắn cũng tưởng mọi chuyện đã được giải quyết xong. Kẻ chủ mưu đứng sau và thậm chí cả gia tộc hắn chắc cũng đã bị chém đầu và lưu đày như Từ gia......

Đến tận khi trở về, hắn mới nhận được chỉ thị bí mật từ Hoàng Thượng.

Nội dung chỉ thị cho hắn biết kẻ chủ mưu kế hoạch ám sát năm ngoái vẫn còn hoạt động trong triều đình, nhiệm vụ của hắn là đưa kẻ đó vào ngục giam của hoàng cung, "tiện thể" tạo được cái cớ để khiến các trọng thần trong triều phải tin phục, dùng sự tra tấn thầm lặng ấy để dọn dẹp triều đình trong sạch.

Phượng Quan Hà tự nói với mình, hắn không am hiểu những chuyện như vậy.

Nhưng vì liên quan đến Oánh Oánh nên hắn vẫn làm mà không chút hối hận.

Kẻ kia chính là Giản Lỗi, chỉ là một tên quan ngũ phẩm ở bộ Binh nhưng trước kia có mối quan hệ mật thiết với Tân gia.

Sau ngày hôm đó, người người trong kinh thành đều biết vị Giản đại nhân kia ban đêm đột nhiên nổi điên giết chết phu nhân của mình. Vì thủ đoạn quá tàn ác mà y đã bị bộ Tư pháp tạm giam chờ thẩm vấn.

Chỉ có rất ít người biết rằng Giản đại nhân thật ra không bị bắt vào ti Binh mã mà đã bị nhốt vào địa lao sâu hun hút của hoàng cung.

Phượng Quan Hà vốn tưởng có thể moi được toàn bộ chân tướng vụ ám sát năm ngoái từ Giản Lỗi.

Nhưng thật không ngờ nợ cũ năm đó còn chưa giải quyết được mà Giản Lỗi đã vướng vào một vụ án mới.

===

Những ngày nóng bức đã đến nhưng nhà lao trong hoàng cung vẫn mang đến cảm giác lạnh lẽo rùng mình.

Dù đi đến đâu thì trong không khí vẫn thoang thoảng một mùi máu tanh. Nếu nín thở và lắng nghe kỹ còn có thể phát hiện ra tiếng kêu thảm thiết của phạm nhân ẩn trong những khe nứt của lớp gạch cũ, âm thanh tuy nhỏ nhưng quẩn quanh khắp nơi.

Phượng Quan Hà ngồi ngay ngắn một chỗ trong nhà lao, thất thần nghĩ, nếu các vị chủ tử ăn toàn sơn hào hải vị trong cung biết rằng thứ đá lạnh mà bọn họ thưởng thức vào mùa hè được lấy từ kho chứa bên cạnh địa lao tăm tối này thì liệu sẽ có biểu cảm thế nào đây.

(Chú thích: vua chúa và các nhà giàu ở Trung Quốc cổ đại có phương pháp cất trữ băng lạnh vào mùa đông trong các hầm chứa để lấy đá lạnh giải nhiệt vào mùa hè)

Nhưng rồi Phượng Quan Hà nhanh chóng nhớ ra Tần Nguyệt Oánh năm xưa cũng sống ở mặt đất phía trên nhà lao này.

Hắn lập tức không nghĩ nổi nữa.

Trước mặt hắn là một người bê bết máu bị treo trên giàn tra tấn, dáng vẻ ban đầu của y đã không thể nhận ra được nữa.

Phượng Quan Hà không thấy kinh ngạc.

Hắn đã đến đây một lần vào buổi sáng và một lần vào giữa trưa, mỗi lần nhìn thấy Giản Lỗi đều suýt không nhận ra.

Kẻ này thực sự cứng đầu. Vụ ám sát mùa đông năm ngoái đều bị y đổ hết cho phu nhân quá cố của mình.

Nhưng trong mắt Phượng Quan Hà thì điều đó chẳng có ích gì.

Hắn ngán ngẩm đọc xong hết hồ sơ thẩm vấn thì người trên giá đã được mấy ảnh vệ đeo mặt nạ tẩy rửa sạch sẽ, cho uống thuốc và thay đồ mới, trông y không còn đáng sợ như lúc đầu nữa.

Phượng Quan Hà nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết của y, bình tĩnh nói: "Đánh thức hắn dậy."

Một chậu nước lạnh tạt xuống khiến xiêm y trắng của Giản Lỗi ướt sũng, máu lại thấm dần ra.

Vào mùa hè nóng bức thế này mà miệng vết thương rách ra liên tục thì có lẽ khó mà lành lại được.

Thời gian trôi qua, hôm nay đối mặt với Giản Lỗi, Phượng Quan Hà đã không còn cảm giác phẫn nộ như khi đối mặt với Từ Vĩ năm đó. Tội cũ và tội mới gộp lại, e rằng chính bản thân y cũng biết muốn thoát khỏi đây khó như thế nào.

Nhưng Phượng Quan Hà không hiểu giữa một Giản gia bé nhỏ và trưởng công chúa liệu có thể có mối thù gì? Mang tội ám sát hoàng tộc như vậy, một quan ngũ phẩm trong bộ Binh làm sao sống sót được đến tận bây giờ?

Lúc này, Giản Lỗi đã tỉnh lại.

Gần như vừa tỉnh lại, ánh mắt y đã rơi vào Phượng Quán Hà, thân thể tàn tạ bị xích sắt trói buộc không kìm được run lên.

"Là ngươi......"

Cho dù nam nhân trước mặt cũng đeo mặt nạ như những ảnh vệ và mặc đồ đen khó phân biệt nhưng toàn thân vẫn toát ra một thứ khí chất khó che giấu.

Hơn nữa Giản Lỗi đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng kia.

"Là ngươi giết phu nhân của ta!"

Phượng Quan Hà lạnh lùng nhìn phản ứng bất thường của y, mỉm cười thờ ơ.

"Giản đại nhân, chẳng phải ngươi khai phu nhân mình là chủ mưu vụ hành thích năm ngoái sao?" Hắn phát hiện biểu cảm của mình đã thay đổi đáng kể sau khi trở về từ phương Bắc, cũng có thể là do ảnh hưởng bởi Oánh Oánh, "Chẳng lẽ từng đó chưa đủ để bà ta chết?"

Hắn chỉ đang tìm một cái cớ để đưa Giản Lỗi vào bẫy. Phượng Quan Hà không quan tâm đến việc người nào trong Giản gia chết, hắn cũng không có mấy thứ nguyên tắc buồn cười như không giết phụ nữ và trẻ em.

"Hơn nữa, so với những gì Giản đại nhân làm, ta chẳng qua chỉ giúp nữ nhân đó được giải thoát thôi."

Phượng Quan Hà ung dung nhìn Giản Lỗi, ánh mắt y quả nhiên có chút kinh hãi và khiếp sợ.

Ngay trước mặt y, Phượng Quan Hà mở chiếc cốc nhỏ trong tay ra.

Hai con sâu đen đang bò lổm nhổm bên trong.

Đầu và đuôi rất giống đỉa nhưng thân lại mập mạp khiến người ta chỉ nhìn qua đã thấy ghê tởm.

Loại côn trùng này không thuộc giống loài phổ biến nào ở Trung Nguyên, nhưng bất cứ người nào đã sống trong cung hơn ba mươi năm sẽ đều biết rõ nguồn gốc và công dụng của nó.

Khi tiên đế lên ngôi, loại cổ trùng du nhập từ miền nam Tân Cương này rất phổ biến ở kinh thành. Nghe nói nó có thể giúp nữ nhân trẻ mãi không già, ngoài ra còn có nhiều công dụng không thể diễn tả khác. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, các vị phu nhân trong thành đã tranh nhau giành giật, dù có ngàn lượng vàng cũng khó mua được.

Nhưng những thương nhân miền nam Tân Cương chỉ một lòng muốn kiếm tiền rõ ràng sẽ không nói với các phu nhân trong thành về tác hại của chúng. Bởi vậy mà chẳng bao lâu sau đã có một số người mắc bệnh, tiên đế cũng hạ lệnh cấm, thậm chí không ngại gây chiến với miền nam Tân Cương.

Năm thứ nhất thịnh hành, năm thứ hai bị phạt nặng, năm thứ ba bị nghiêm cấm. Loại cổ trùng này ít lâu sau cũng biến mất khỏi tầm mắt mọi người, dân thường thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của chúng.

Ba mươi năm sau, thứ này lại xuất hiện ở kinh thành.

Thậm chí bị quan viên trong triều dùng cho phu nhân nhà mình.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~