Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 99: Đòi hỏi vô độ




Giản Lỗi có lẽ không bao giờ tưởng tượng được phu nhân của mình không những chết thảm mà chết rồi còn bị đám người trước mặt này mổ ra khám nghiệm!

Đây có vẻ chỉ là vấn đề trước mắt, nhưng một khi tất cả các vụ án liên quan đến loại cổ trùng này bị vạch trần thì chỉ sợ dù y xin trời mấy cái mạng cũng không đủ trả, muốn được ra ngoài lại càng là chuyện hão huyền.

Mười mấy năm làm quan, chưa bao giờ Giản Lỗi nhận thức rõ tình cảnh tuyệt vọng của mình như lúc này.

Một bước sai, vạn dặm sai......

"Giản đại nhân muốn nói gì không?"

Phượng Quan Hà không bỏ sót biểu cảm nào trên mặt Giản Lỗi.

"Hừ...... đều do nữ nhân độc ác đó...... tự chuốc lấy," bị thương nặng nên Giản Lỗi không thể nói rõ ràng, "Bà ta đã giấu ta làm quá nhiều việc ngu ngốc...... chỉ cần bà ta còn sống một ngày thì còn gây họa cho ta, vậy thà......"

Phượng Quan Hà sai người lấy vài lát nhân sâm bỏ vào miệng y, vô cảm nói: "Giản đại nhân, nghe nói trước khi ngươi làm quan, phu nhân của ngươi đã thắt lưng buộc bụng, thêu thùa may vá kiếm tiền cho ngươi đi thi, vì vậy chưa đến ba mươi tuổi đã mù mất một mắt."

Giản Lỗi cười nhạo, hỏi lại: "Trước khi làm quan? Vậy cách đây bao nhiêu năm rồi?"

Phượng Quan Hà nhìn sợi tóc bạc bên thái dương của y, không đáp lại.

"Đúng là ta sinh ra đã nghèo, nhưng không đến mức táng gia bại sản vì thi cử...... Người đàn bà đó thời trẻ độc ác có tiếng ở quê bọn ta, bà ta dùng đủ thủ đoạn ép buộc ta, khăng khăng đòi đi theo ta...... không ngờ......khụ khụ."

Giản Lỗi đang nói thì ho ra một ngụm máu.

"Nhiều năm qua bà ta luôn đòi hỏi ta vô độ, ta chán ngấy bà ta từ lâu rồi, chưa kể sau này khi ta vào bộ Binh, bà ta chỉ là một thôn phụ quê mùa mà lại ảo tưởng mình là phu nhân quan lớn, phạm phải biết bao sai lầm, suýt nữa liên lụy đến ta! Ta...... ta hỏi ngươi......"

Giản Lỗi nói đến đây, hai tròng mắt đỏ đột nhiên trừng lớn.

"Nếu cho ngươi cơ hội phát tài, cái giá phải trả chỉ là mạo hiểm tính mạng của nữ nhân độc ác này...... Chẳng lẽ ngươi không bị cám dỗ hay sao?"

Phượng Quan Hà không nói gì với y.

Ở mức độ nào đó mà nói, ngay cả Phượng Quan Hà cũng phải than thở mình không tàn nhẫn được bằng vị Giản đại nhân này.

Cổ trùng sẽ hút máu của nữ nhân, nó không ngừng gặm nhấm nội tạng, thậm chí cả thần kinh não bộ của vật chủ.

Tuy nhiên, sở dĩ loại cổ trùng này có thể yên ổn tồn tại ở miền nam Tân Cương và thậm chí toàn bộ vùng Trung Nguyên đến nay không phải do khả năng sát thương đáng kinh ngạc của nó.

Ngược lại, nó không đến mức gây chết người.

Nữ nhân nào trúng độc sẽ dần nhiễm một mùi hương lạ, cơ thể ngày càng mềm mại, phong thái quyến rũ, da dẻ cũng ngày càng nhuận sắc. Cùng với đặc tính làm chậm lão hóa, loại cổ trùng này còn giúp chủ nhân trở nên phong tình quyến rũ.

Cái giá phải trả là trong mười năm sau đó, vật chủ sẽ cảm nhận rõ rằng mình đang dần dần trở nên ngờ nghệch, cuối cùng giống như một đứa trẻ lên ba, ăn nói không rõ ràng, hoàn toàn mất đi khả năng tự sinh tồn, trở thành một người vô dụng chỉ có thể dựa vào người khác để sống.

Tuy chủ nhân chỉ là nữ nhưng nói đúng hơn thì loại cổ trùng này sinh ra là vì nam nhân.

Xinh đẹp mà không bao giờ phản kháng - những nữ nhân như vậy thường khơi dậy hứng thú lớn của nam nhân. Thứ có thể giúp nữ nhân cải thiện sắc vóc này đã thịnh hành ở miền nam Tân Cương hàng trăm năm. Dù bị ép buộc hay tự nguyện, nghe nói cứ mười nữ nhân ở miền nam Tân Cương thì đã có đến sáu, bảy người trồng nó.

Phượng Quan Hà cảm thấy miền nam Tân Cương đất đai phì nhiêu nhưng thực lực đất nước yếu kém phần lớn đều liên quan đến thứ dơ bẩn này.

Khi tiên đế mới lên ngôi, ngai vàng còn chưa vững nhưng đã gây chiến với miền nam Tân Cương vì loại cổ trùng này quả là hành động sáng suốt.

Loại cổ trùng này được sử dụng rộng rãi ở miền nam Tân Cương nên đương nhiên không phải hiếm, nhưng lại được lợi dụng bán với giá cao ở Trung Nguyên - như vậy dù vì kinh tế hay vì an toàn thì bất cứ ai ngồi trên ngai vàng cũng không cho phép tình trạng đó xảy ra, đừng nói đến việc để cổ trùng miền nam Tân Cương hiện diện ở kinh thành, ngay dưới chân thiên tử.

===

Phượng Quan Hà ở trong địa lao của hoàng cung liền ba ngày, lúc ra ngoài trên cằm đã nhú một ít râu.

Nhưng vị hoàng đế ngồi trên ngai vàng cũng không khá hơn hắn là bao, khi hai người gặp nhau ở Ngự Thư Phòng, Tần Cảnh Cùng trông lôi thôi và hốc hác, suýt nữa còn ngủ quên trong lúc nói chuyện.

Cho đến khi Phượng Quan Hà báo cáo một con số.

"Bao nhiêu?"

Vị hoàng đế trẻ với kho bạc trống rỗng bỗng bừng tỉnh.

"Hai mươi vạn lượng," Phượng Quan Hà vô cảm nhắc lại, "Giản Lỗi cung cấp nó cho các thanh lâu nổi tiếng trong thành, mỗi nhà bốn đến năm bản, chỉ riêng Dục Linh lâu đã thu về hai mươi vạn lượng bạc. Người quản lý của thanh lâu đã bị bắt giữ, danh sách những nơi khác vẫn phải điều tra thêm."

"Nhiều như vậy ư?" Tần Cảnh Cùng cau mày, cảm thấy thật khó tin, "Bao nhiêu người trong Giản gia biết chuyện này?"

"Người trong nhà ai cũng biết," Phượng Quan Hà bình tĩnh nói, "Từ Giản Lỗi tới gác cổng, không ai không biết Giản gia kiếm tiền nhờ cổ trùng. Nhưng vì Giản Lỗi ban thưởng hào phóng nên những người này đều giữ kín miệng, hơn nửa năm qua chưa có ai phát hiện ra. Thậm chí không ít nữ quyến trong Giản gia cũng......"

"Chém, chém hết cho ta! Tuyệt đối không thể để thứ dơ bẩn này lan rộng trong kinh thành được!" Ngữ khí của Tần Cảnh Cùng rất kiên quyết, "Thứ này rốt cuộc do ai tuồn vào kinh? Trong triều có bao nhiêu người liên quan? Dù thế nào cũng phải quét sạch trước khi sứ thần Đột Quyết tới kinh thành!"

Phượng Quan Hà nhìn cây bút bị hoàng đế ném xuống đất, cúi đầu không nói gì.

Hắn đương nhiên biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, sứ thần Đột Quyết sắp vào kinh mà cổ trùng của miền nam Tân Cương lại xuất hiện ở kinh thành...... Nếu chỉ mỗi cổ trùng thì không sao, nhưng nếu còn thứ gì đó nguy hiểm đến tính mạng trà trộn vào, khiến sứ thần Đột Quyết gặp chuyện ở kinh thành......

Cuối cùng sẽ có kẻ "ngư ông đắc lợi".

"Sao thế, ái khanh có gì khó xử?"

Thấy người đối diện không nói gì, Tần Cảnh Cùng bình tĩnh lại, ngồi trên ghế nghiêng đầu nhìn hắn.

Phượng Quan Hà khịt mũi, thành thật nói: "Thời gian quá gấp."

"Ồ? Chẳng lẽ ái khanh không thấy băn khoăn gì về chuyện này sao?" Hoàng đế trẻ lộ ra một cái hồ ly mỉm cười, "Ái khanh, vụ ám sát năm ngoái, Giản Lỗi nói là do tư thù giữa phu nhân mình và trưởng công chúa...... chẳng lẽ ngươi thật sự tin?"

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~