Bốn người Dương Thiên mỗi người một cái, trên mặt bọn họ tràn ngập vui mừng.
Tộc Cốt Linh ban đầu cũng là một bộ tộc mạnh mẽ trong vũ trụ. Tuy sau này trở thành tộc quần phụ thuộc nhân loại nhưng sức mạnh vẫn tuyệt đối không thể khinh thường.
Dẫu sao, tộc quần này đã từng có một cường giả cấp trên Viên Mãn giống như Nguyên Bác, nội tình chắc chắn thâm sâu. Bọn họ nói không chừng có thể thu hoạch được cơ duyên lớn.
"Ta vẫn còn một yêu cầu, hy vọng các ngươi có thể đáp ứng ta." Nguyên Bác nói.
"Tiền bối mời nói." Bốn người Dương Thiên liếc nhau một cái, Dương Thiên nói.
"Ta hy vọng các ngươi có thể đem hài cốt còn sót lại của ta và con gái Nguyên Hân Hân của ta trở về tộc Cốt Linh." Nguyên Bác thoáng nhìn qua thân ảnh con gái trên không trung, chậm rãi nói.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Dương Thiên, Nguyên Bác nói tiếp: "Một phút sau, thân thể ta sẽ hoàn toàn vỡ vụn, ý chí cũng không còn tồn tại nữa. Các ngươi có thể đem hài cốt của ta và con gái của ta giao cho Nguyên Chiến tộc Cốt Linh."
Dương Thiên trầm mặc một chút rồi gật đầu nói: "Tiền bối yên tâm, chúng ta đã nhận ân tình của tiền bối, nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của người."
"Đa tạ các ngươi." Nguyên Bác nói lời cảm tạ.
Giữa lúc ông ta đang nói chuyện, thân thể vẫn không ngừng gãy nát, ánh sáng trong mắt càng ngày càng yếu.
Trên không trung, cô bé cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, đưa ánh mắt mê mang nhìn ra bốn phía.
"Con ơi!" Thi thể Nguyên Bác lúc này chỉ còn lại mấy mét, ông ta nhẹ giọng gọi con gái, muốn đi đến bên cạnh cô bé nhìn một chút nhưng cản bản không thể di chuyển.
Cô bé nhìn thấy hài cốt to lớn, ánh mắt tràn đầy mê mang, trong đầu cô bé lúc này gần như không nhớ bất cứ chuyện gì, giống như một đứa trẻ sơ sinh. Nhưng cô bé lại cảm thấy thi hài trước mặt vô cùng thân thiết.
Cô bé đáp xuống mặt đất, chậm rãi đi đến bên người Nguyên Bác.
Cô bé vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, sau đó khẽ chạm vào thi cốt to lớn.
"Con của ta..." Nguyên Bác cảm nhận được hơi thở của con gái, giọng nói càng thêm buồn bã.
Ầm!
Đột nhiên, ánh sáng màu đen trong mắt ông ta biến mất, khung xương còn sót lại lập tức rơi lả tả trên mặt đất.
Xương cốt vỡ vụn chất thành một tầng dày trên mặt đất, phía trên không còn chút ánh sáng nào, giống như đã mục nát từ nhiều năm trước.
"A..." Cô bé ngơ ngác nhìn hài cốt trước mắt, muốn nói gì đó nhưng không nói ra được. Hiện tại, ý thức của cô bé trống rỗng, chỉ như một đứa trẻ mới sinh mà thôi.
Cô chỉ cảm thấy một người rất quan trọng với mình đã rời đi.
Một giọt nước mắt từ trong mắt cô bé chảy xuống, rơi lên đám xương trắng chất chồng trên mặt đất. Cô bé thậm chí không hiểu vì sao mình lại khóc.
Đám người Dương Thiên yên lặng đứng bên cạnh. Nguyên Bác, tồn tại trên cấp Viên Mãn, hiện tại, đã hoàn toàn biết mất.
Vụ trụ vốn công bằng. Nguyên Bác bởi vì vi phạm quy tắc vận hành của vũ trụ, tìm kiếm con đường hồi sinh con gái đã chết của ông ta. Hiện tại, con gái ông ta đã sống lại nhưng ông ta lại chết đi.
"Nếu người cường đại như Nguyên Bác không vì hồi sinh con gái, có lẽ ông ta sẽ không bao giờ chết." Dương Thiên thở dài một cái.
"Thiếu gia Dương Thiên, vụ trụ vốn tàn khốc như vậy. Tuy rằng có rất nhiều cường giả còn sống, tuổi thọ vĩnh hằng nhưng người thân của họ lại từng người, từng người mất đi. Nếu như muốn có một kết cục hoàn mỹ thì chỉ có chính mình không ngừng cường đại, mới có một tia cơ hội." Đan Lăng lắc đầu nói.
"Hiện tại, thời gian thiếu gia Dương Thiên tu luyện vẫn còn rất ngắn, nhưng theo thời gian đổi dời, người bên cạnh chắc chắn cũng sẽ từ từ rời đi. Cho dù là cường giả cấp Lĩnh chủ chúng ta cũng đều có giới hạn thọ mệnh, chính mình muốn tồn tại vĩnh hằng đã là điều vô cùng khó khăn, càng không cần nói đến người thân của mình."
Dương Thiên trầm mặc, khẽ nắm chặt tay.
Dương Thiên trầm mặc. Tu luyện vốn là vô cùng gian nan.
Tự mình tu luyện sẽ gặp phải những nguy cơ khó có thể tưởng tượng được, hơi vô ý một chút sẽ trực tiếp ngã xuống, xác suất trở thành cường giả vô cùng nhỏ bé.
Coi như mình thành công, sinh mệnh vô tận, nhưng mà người nhà của mình lại rất khó đạt tới thực lực mạnh mẽ, một ngày nào đó sinh mệnh sẽ đi đến cuối.
Cuối cùng, đến cuối con đường cũng chỉ còn có một mình mình, cô độc bước đi.
Dần dần, rất nhiều cường giả phong bế tình cảm của mình, trong lòng lãnh đạm, máu lạnh khát máu.
Nhưng mà, cũng có một ít giống như Nguyên Bác, tuy rằng thực lực hùng mạnh, nhưng mà trong lòng vẫn còn giữ lại một phần tình cảm, đi khắp vũ trụ, chỉ vì làm cho người thân mình sống lại.
Hiện tại Dương Thiên còn trẻ tuổi, nhưng mà loại chuyện này một ngày nào đó cũng sẽ xảy đến trên người của hắn, đây cũng là chuyện không cách nào tránh khỏi.
Nhìn thấy kết cục cuối cùng của cường giả phía trên cấp Viên Mãn, trái tim của hắn cũng vô cùng lạnh lẽo.
"Mình tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra!"
. . . . . .
Hết thảy đã trần ai lạc định*.
_*Trần ai lạc định: chuyện đã rồi_
_*Trần ai lạc định: chuyện đã rồi_
Trong sân, Dương Thiên nhìn về phía Long Kinh Thiên nói: "Đại ca, sau khi ông ra khỏi bí cảnh sẽ đi đến tộc Cốt Linh một chuyến sao?"
Long Kinh Thiên lắc đầu nói: "Không, sau khi rời khỏi đây hẳn là tôi sẽ trực tiếp tham gia khảo hạch của Liên minh cường giả vũ trụ, đến lúc đó sẽ gia nhập vào Liên minh cường giả vũ trụ, tôi sẽ đi tộc Cốt Linh sau."
Dương Thiên gật gật đầu.
Tuy rằng Nguyên Bác cho bốn người bọn họ lệnh bài tộc Cốt Linh, hắn có thể dùng nó để đi tìm kiếm cơ duyên, nhưng mà, trong bốn người, thực lực của Long Kinh Thiên là thấp nhất, thực lực của ông như vậy cho dù tiến vào tộc Cốt Linh, cũng không nhất định có thể có nhiều thu hoạch.
Mà thân phận của Dương Thiên thì khác.
Hắn là thiên tài tuyệt thế nghịch thiên nhất của Công ty lỗ sâu ảo lần này, tộc Cốt Linh tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.
Bốn người Dương Thiên mỗi người một cái, trên mặt bọn họ tràn ngập vui mừng.
Tộc Cốt Linh ban đầu cũng là một bộ tộc mạnh mẽ trong vũ trụ. Tuy sau này trở thành tộc quần phụ thuộc nhân loại nhưng sức mạnh vẫn tuyệt đối không thể khinh thường.
Dẫu sao, tộc quần này đã từng có một cường giả cấp trên Viên Mãn giống như Nguyên Bác, nội tình chắc chắn thâm sâu. Bọn họ nói không chừng có thể thu hoạch được cơ duyên lớn.
"Ta vẫn còn một yêu cầu, hy vọng các ngươi có thể đáp ứng ta." Nguyên Bác nói.
"Tiền bối mời nói." Bốn người Dương Thiên liếc nhau một cái, Dương Thiên nói.
"Ta hy vọng các ngươi có thể đem hài cốt còn sót lại của ta và con gái Nguyên Hân Hân của ta trở về tộc Cốt Linh." Nguyên Bác thoáng nhìn qua thân ảnh con gái trên không trung, chậm rãi nói.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Dương Thiên, Nguyên Bác nói tiếp: "Một phút sau, thân thể ta sẽ hoàn toàn vỡ vụn, ý chí cũng không còn tồn tại nữa. Các ngươi có thể đem hài cốt của ta và con gái của ta giao cho Nguyên Chiến tộc Cốt Linh."
Dương Thiên trầm mặc một chút rồi gật đầu nói: "Tiền bối yên tâm, chúng ta đã nhận ân tình của tiền bối, nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của người."
"Đa tạ các ngươi." Nguyên Bác nói lời cảm tạ.
Giữa lúc ông ta đang nói chuyện, thân thể vẫn không ngừng gãy nát, ánh sáng trong mắt càng ngày càng yếu.
Trên không trung, cô bé cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, đưa ánh mắt mê mang nhìn ra bốn phía.
"Con ơi!" Thi thể Nguyên Bác lúc này chỉ còn lại mấy mét, ông ta nhẹ giọng gọi con gái, muốn đi đến bên cạnh cô bé nhìn một chút nhưng cản bản không thể di chuyển.
Cô bé nhìn thấy hài cốt to lớn, ánh mắt tràn đầy mê mang, trong đầu cô bé lúc này gần như không nhớ bất cứ chuyện gì, giống như một đứa trẻ sơ sinh. Nhưng cô bé lại cảm thấy thi hài trước mặt vô cùng thân thiết.
Cô bé đáp xuống mặt đất, chậm rãi đi đến bên người Nguyên Bác.
Cô bé vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, sau đó khẽ chạm vào thi cốt to lớn.
"Con của ta..." Nguyên Bác cảm nhận được hơi thở của con gái, giọng nói càng thêm buồn bã.
Ầm!
Đột nhiên, ánh sáng màu đen trong mắt ông ta biến mất, khung xương còn sót lại lập tức rơi lả tả trên mặt đất.
Xương cốt vỡ vụn chất thành một tầng dày trên mặt đất, phía trên không còn chút ánh sáng nào, giống như đã mục nát từ nhiều năm trước.
"A..." Cô bé ngơ ngác nhìn hài cốt trước mắt, muốn nói gì đó nhưng không nói ra được. Hiện tại, ý thức của cô bé trống rỗng, chỉ như một đứa trẻ mới sinh mà thôi.
Cô chỉ cảm thấy một người rất quan trọng với mình đã rời đi.
Một giọt nước mắt từ trong mắt cô bé chảy xuống, rơi lên đám xương trắng chất chồng trên mặt đất. Cô bé thậm chí không hiểu vì sao mình lại khóc.
Đám người Dương Thiên yên lặng đứng bên cạnh. Nguyên Bác, tồn tại trên cấp Viên Mãn, hiện tại, đã hoàn toàn biết mất.
Vụ trụ vốn công bằng. Nguyên Bác bởi vì vi phạm quy tắc vận hành của vũ trụ, tìm kiếm con đường hồi sinh con gái đã chết của ông ta. Hiện tại, con gái ông ta đã sống lại nhưng ông ta lại chết đi.
"Nếu người cường đại như Nguyên Bác không vì hồi sinh con gái, có lẽ ông ta sẽ không bao giờ chết." Dương Thiên thở dài một cái.
"Thiếu gia Dương Thiên, vụ trụ vốn tàn khốc như vậy. Tuy rằng có rất nhiều cường giả còn sống, tuổi thọ vĩnh hằng nhưng người thân của họ lại từng người, từng người mất đi. Nếu như muốn có một kết cục hoàn mỹ thì chỉ có chính mình không ngừng cường đại, mới có một tia cơ hội." Đan Lăng lắc đầu nói.
"Hiện tại, thời gian thiếu gia Dương Thiên tu luyện vẫn còn rất ngắn, nhưng theo thời gian đổi dời, người bên cạnh chắc chắn cũng sẽ từ từ rời đi. Cho dù là cường giả cấp Lĩnh chủ chúng ta cũng đều có giới hạn thọ mệnh, chính mình muốn tồn tại vĩnh hằng đã là điều vô cùng khó khăn, càng không cần nói đến người thân của mình."
Dương Thiên trầm mặc, khẽ nắm chặt tay.
Dương Thiên trầm mặc. Tu luyện vốn là vô cùng gian nan.
Tự mình tu luyện sẽ gặp phải những nguy cơ khó có thể tưởng tượng được, hơi vô ý một chút sẽ trực tiếp ngã xuống, xác suất trở thành cường giả vô cùng nhỏ bé.
Coi như mình thành công, sinh mệnh vô tận, nhưng mà người nhà của mình lại rất khó đạt tới thực lực mạnh mẽ, một ngày nào đó sinh mệnh sẽ đi đến cuối.
Cuối cùng, đến cuối con đường cũng chỉ còn có một mình mình, cô độc bước đi.
Dần dần, rất nhiều cường giả phong bế tình cảm của mình, trong lòng lãnh đạm, máu lạnh khát máu.
Nhưng mà, cũng có một ít giống như Nguyên Bác, tuy rằng thực lực hùng mạnh, nhưng mà trong lòng vẫn còn giữ lại một phần tình cảm, đi khắp vũ trụ, chỉ vì làm cho người thân mình sống lại.
Hiện tại Dương Thiên còn trẻ tuổi, nhưng mà loại chuyện này một ngày nào đó cũng sẽ xảy đến trên người của hắn, đây cũng là chuyện không cách nào tránh khỏi.
Nhìn thấy kết cục cuối cùng của cường giả phía trên cấp Viên Mãn, trái tim của hắn cũng vô cùng lạnh lẽo.
"Mình tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra!"
. . . . . .
Hết thảy đã trần ai lạc định*.
Dương Thiên gật gật đầu.
Tuy rằng Nguyên Bác cho bốn người bọn họ lệnh bài tộc Cốt Linh, hắn có thể dùng nó để đi tìm kiếm cơ duyên, nhưng mà, trong bốn người, thực lực của Long Kinh Thiên là thấp nhất, thực lực của ông như vậy cho dù tiến vào tộc Cốt Linh, cũng không nhất định có thể có nhiều thu hoạch.
Mà thân phận của Dương Thiên thì khác.
Hắn là thiên tài tuyệt thế nghịch thiên nhất của Công ty lỗ sâu ảo lần này, tộc Cốt Linh tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.