Lệ Đình Xuyên định nói gì đó, nhưng khóe mắt lại liếc về Tống Vân Nhĩ ở phía đối diện.
Tống Vân Nhĩ nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Dù ở khoảng cách xa như vậy, Lệ Đình Xuyên cũng có thể cảm nhận được sự bất lực và mất mát trong mắt cô.
Cô như không có trọng lực, cả người có chút run rẩy, lung lay sắp đổ, như thể gió sẽ thổi bay cô đi.
Bên tai Lệ Đình Xuyên vang lên câu nói của Bảo Đạt, "Ép người một cô nương thành như vậy? Lần trước tôi nhảy
เลิ่น, Ian nay la dam mua, con tuc gian hoc mau."
Chỉ cần nghĩ đến Tống Vân Nhĩ nôn ra máu, Lệ Đình Xuyên có cảm giác mùi máu tươi truyền đến từ cổ họng minh.
Thật giống như chính mình cũng hộc máu vậy.
Hôm trước nhìn thấy cô ở bệnh viện, nhìn khuôn mặt tái nhợt không huyết sắc của cô, giống như vừa bước ra từ cõi chết về vậy.
Người đàn ông đó, rốt cuộc hắn đã chăm sóc cô như thế nào?
Chăm sóc cô ấy thành thế này?
Lúc này, Tổng Vân Nhĩ trông vẫn rất yếu ớt.
Nhưng, chỉ cần nghĩ đến Tổng Vân Nhĩ vội vàng nhào vào lòng người đàn ông khác, anh liền tức giận nghiễn răng nghiền lợi.
Cô ấy đã bệnh thành như vậy, nhưng ngay cả thân thể của mình cũng không để ý, liền nhào vào vòng tay người đàn ông kia.
Người đàn ông đó quan trọng như thế nào đối với cô ấy?
"Tôi còn muốn cùng người mình yêu cả đời! Lời nói của Tống Vân Nhĩ văng vẳng bên tai.
Trong đồi mắt của Lệ Đình Xuyên hiện lên một tia quỷ dị, trực tiếp mặc kệ Tổng Vân Nhĩ, chuẩn bị đưa Quý Chỉ Nghiên lên tầng.
Dù sao, Quý Chỉ Nghiên cũng vì anh mà mất mát quá nhiều.
Phần ân tình này, cả đời này anh đều ghi nhớ.
Không giống như Tống Vân Nhĩ, người phụ nữ đó chỉ là một con sói mắt trắng!
Tuy nhiên, anh chưa kịp quay lại thì đã thấy thân thể Tống Vân Nhĩ khẽ chao đảo rồi ngã xuống.
Lúc này, Lệ Đình Xuyên không còn quan tâm được nhiều thế, cả người như một mũi tên lao ra ngoài.
Quý Chỉ Nghiên còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Lệ Đình Xuyên nữa.
Sau đó là thấy anh ấy vững vàng đón được Tống Vân Nhĩ ngất xỉu.
Tổng Vân Nhĩ?!
Quý Chỉ Nghiên đột ngột sững người, sắc mặt tái nhợt.
Tay phải cô nắm chặt tay cầm của cặp lồng giữ nhiệt, móng tay dài ghim sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn.
Cô nghĩ rằng sau khi nói những điều đó với Tống Vân Nhĩ vào ngày hôm trước, Tống Vân Nhĩ sẽ rất thức thời không còn ở gần Lệ Đình Xuyên nữa.
Nhưng không ngờ chỉ mới hai ngày, Tổng Vân Nhĩ đã xuất hiện trước mặt Lệ Đình Xuyên.
Hơn nữa còn là bộ dáng sống dở chết dở như vậy.
Còn có phản ứng của Lệ Đình Xuyên, nó như nhát dao cứa vào tim Quý Chỉ Nghiên một cách dữ dội.
Sau tất cả, anh ấy vẫn quan tâm đến Tống Vân Nhĩ nhiều như vậy!
Khoảng cách xa như vậy, anh chạy như bay đến bên cạnh Tống Vân Nhĩ, đỡ lấy cô, không để cô ngã xuống đất.
Tống Vân Nhĩ, sao cô có thể làm được điều này!
Trình Dương phản ứng nhanh, lập tức đi lái xe tới.
Lệ Đình Xuyên ôm Tống Vân Nhĩ lên xe, Trình Dương nhanh chóng lái xe đến Bệnh viện Bảo Nhân.
Suy cho cùng, anh Lệ đối với Tống tiểu thư tàn nhẫn cũng chỉ là ngoài miệng nói.
Anh ấy không thể thờ ơ với Tống tiểu thư và bỏ mặc không quan tâm.
Cũng giống như ngày hôm đó, Tống Lập Tân bắt nạt Tống Tiểu thư trong phòng khách sạn, anh Lệ liền hủy hợp tác với Tống thị.
Rốt cuộc, Tống Tiểu thư là duy nhất đối với anh, giống như sinh mệnh của anh.
Nhưng, Tổng tiểu thư, còn cô thì sao?
Cô cũng coi anh Lệ như sinh mệnh?
Cô không có!
Cô chỉ coi anh Lệ như một bàn đạp.
Lệ Đình Xuyên ôm Tống Vân Nhĩ, đôi mắt sâu thằm kia nhìn chằm chằm vào cô.
Sau đó cảm thấy trên người Tổng Vân Nhĩ rất nóng.
Đưa tay sờ trán, Lệ Đình Xuyên sửng sốt, ở nhiệt độ này, cô ấy sẽ chết sao?
"Trình Dương, chạy nhanh lên!" Lệ Đình Xuyên trầm giọng nói.
"Vâng, anh Lệ!"
Nhìn Tống Vân Nhĩ bất tỉnh, nghĩ lại cảnh cô chậm rãi ngã xuống vừa rồi, thứ thoáng qua trong đầu Lệ Đình Xuyên chính là cảnh Tổng Vân Nhĩ nhảy từ tầng 4 ngày hôm đó.
Anh muốn chạy tới đưa tay ra đón cô nhưng không đỡ được, đành nhìn cô rơi xuống bể bơi.
Còn có hình ảnh ga trải giường mà cô đã tự buộc bị đứt, nhìn cô ngã từ tầng 2 xuống, anh cũng muốn đưa tay đỡ lấy cô.
Nhưng, anh vẫn là không thể làm gì được.
Cứ như vậy trơ mắt nhìn màn hình, cô đã ngã từ tầng hai xuống đất, nhìn cả người cô đau đến cuộn mình, đau đớn rên rỉ.
Nghĩ đến hình ảnh cô hộc máu, ngất đi suýt chút nữa bị xe đụng phải.
Mỗi cảnh, Lệ Đình Xuyên chỉ cần nghĩ đến, liền cảm thấy trái tim mình giống như có hàng triệu con kiến đang gặm nhấm.
Tống Vân Nhĩ, nói cho tôi biết tôi nên làm gì với em!
Tổng Vân Nhĩ sốt cao 41.5 độ, cứ tiếp tục sốt như vậy thì có phải sốt thành kẻ ngốc luôn không.
Lại một lần nữa nhập viện.
Nhưng lần này Lệ Đình Xuyên đã đặt phòng VIP cho cô.
Bảo Đạt nhìn Tống Vân Nhĩ một lần nữa choáng váng bất tỉnh, còn sốt cao đến 41.5 độ rồi lại nhìn Lệ Đình Xuyên, anh không biết phải nói gì nữa.
Cái này......
Thôi, bỏ đi.
Anh vẫn nên ngoan ngoãn làm một bác sĩ, để người phụ nữ của anh hai Lệ này hạ sốt là được rồi.
Những chuyện khác để anh hai Lệ tự mình giải quyết.
Mẹ kiếp, thứ tình yêu này chính là độc dược, lão đại như thế, lão nhị Lệ cũng thế này.
Từng người một, một khi dính vào thứ tình yêu này, không chết cũng mất nửa mạng.
Anh thể rằng sẽ không bao giờ chạm vào thứ này trong đời.
Nữ nhân, chính là một con rắn độc, cắn ai người đó chết!
Tống Vân Nhĩ cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, nhưng lại ngủ không yên, cứ như có cái gì đó đang đuổi theo cô.
Cô rất muốn chạy, nhưng đôi chân của cô dường như bị đề nén, không thể chạy được.
Nó giống như bị ngâm trong nước và bị buộc vào tảng đá.
Cô muốn mở mắt ra nhưng mắt lại giống như bị keo dính chặt, thế nào cũng không thể mở được.
Cô cảm thấy có ai đó bên cạnh cô, và đó là một người mà cô ấy rất quen thuộc.
Hơi thở quen thuộc này xuyên qua mũi cô, nhưng lại khiến cô không thể tin được.
Lệ Đình Xuyên, làm sao anh ấy có thể ở bên cạnh cô?
Anh ấy không trả lời điện thoại của cô, không gặp cô, còn nói sẽ cự tuyệt không cho cô vào cửa.
Còn nữa, cô còn thấy Quý Chỉ Nghiên cầm bữa sáng, cô ấy cười như gió xuân, dịu dàng xuất hiện trước mặt Lệ Đình Xuyên.
Đúng vậy, Quý Chỉ Nghiên có tư cách đứng bên cạnh Lệ Đình Xuyên hơn cô.
Quý Chỉ Nghiên đã làm quá nhiều việc cho anh, vì anh mà ngay cả sự trong sạch của người phụ nữ cũng không còn nữa.
Anh ấy nên đối tốt với Quý Chỉ Nghiên.
Đúng, hai người bọn họ nên là một đôi mới phải.
Bọn họ môn đăng hộ đối, còn có một Thạch Đậu đáng yêu như vậy.
Lệ Đình Xuyên, làm sao anh ấy có thể ở bên cạnh cô?
Anh nên ở cùng Quý Chỉ Nghiên, cô thấy anh dường như cùng Quý Chỉ Nghiên vào thang máy đi lên tầng.
Từ khóe mắt Tổng Vân Nhĩ chảy dài hai hàng nước mắt.
Phải nỗ lực rất nhiều cô mới có thể mở mắt.
Sau đó, cả người cứng đờ lại.
Hai mắt cô trợn tròn, nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt cô không chớp mắt.
Lệ Đình Xuyên?
Anh ấy ... ở đây?
"Anh ... sao anh lại ở đây?" Tổng Vân Nhĩ nhìn anh hỏi với vẻ mặt không thể tin được.
"Đề gặp được tôi, cô đã tự khiến mình phát sốt! Tại sao? Muốn dùng khổ nhục kế cộng thêm lạt mềm buộc chặt sao?"