Lệ Đình Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, giọng điệu đầy giễu cợt và khinh thường.
Tống Vân Nhĩ hơi giật mình, vẻ mặt bình tĩnh lại lạnh nhạt nhìn anh, cũng không phản bác lời nói của anh, giống như ngầm đồng ý.
"Nói đi!" Thấy cô im lặng, tâm trạng Lệ Đình Xuyên càng thêm tệ, trong mắt hiện lên một ánh tàn nhẫn.
"Úm", Tổng Vân Nhĩ nhàn nhạt đáp, "Anh không nghe điện thoại của tôi, còn nói sẽ cự tuyệt tôi. Tôi không thể tìm thấy anh, cũng không biết anh đang ở đâu. Nhưng tôi nghĩ, dù anh có ở bất cứ nơi nào thì cũng đều sẽ đến công ty. Tôi ... không còn cách nào khác, chỉ có cách này mới có thể gặp được anh. "
Lệ Đình Xuyên hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt thành quyền, "Cô chắc chắn sẽ gặp tôi như vậy?"
Tổng Vần Nhĩ mím môi cười, trong lòng như có chút hài lòng thành công, chậm rãi nói: "Anh hiện tại không phải đang ở đây rồi sao?"
Vậy nên cô chắc chắn rằng anh không thể buông bỏ được cô?
Lệ Đình Xuyên nhìn khuôn mặt mộc mạc tái nhợt, nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt xinh đẹp cong cong như trăng lưỡi liềm, trong lòng có ý muốn bóp chết cô.
Hai tay nắm thành quyền buông ra, tiến về phía Tống Vân Nhĩ, cúi đầu nhìn cô một cách trịch thượng.
Đôi mắt như chim ưng ấy im lặng đến đáng sợ, giống như một cơn sóng lớn, dường như có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.
Dấu răng trên môi đã không còn nhìn thấy nữa, nhưng vết răng đó cứ như in trong lòng Tống Vân Nhĩ.
Chỉ cần nhìn môi anh, trong đầu đều là hình ảnh cô đã cắn chảy máu.
Đột nhiên, Lệ Đình Xuyên nghiêng người, Tổng Vân Nhĩ chưa kịp phản ứng đã bị một tay anh siết lấy cổ.
Chiếc cổ thanh mảnh dường như chỉ cần dùng lực một chút liền có thể gãy.
Tổng Vân Nhĩ trên mặt cũng không lộ ra vẻ hoảng sợ, cứ như vậy bình tĩnh nhìn lại anh.
Tựa như khẳng định anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm thương tổn cô, trong mắt còn có một tia đắc ý nho nhỏ.
Như Tống Vân Nhĩ khẳng định, Lệ Đình Xuyên đúng là không dùng nhiều sức ở tay, chỉ là một sự hù dọa đối với cô mà thôi.
Bàn tay đang giữ cổ, thay vào đó chuyển sang véo cằm cô, ngón tay từng chút từng chút vuốt ve cằm cô.
Cảm giác thô ráp ập đến, hơi thở quen thuộc xộc vào mũi, mang đến cho cô một loại mê luyển cùng tham lam.
Tuy nhiên, Tống Vân Nhĩ không dám biểu lộ ra mặt, vẫn dùng ánh mắt bình tĩnh khiến người ta hận không thể bóp cổ cô nhìn thẳng vào mặt anh.
"Được lắm! Tống Vân Nhĩ, cô được lắm!" Cuối cùng Lệ Đình Xuyên cũng bị đánh bại, oán hận trừng mắt nhìn cô rồi buông tay.
Rút ra một vài tờ giấy ở bên cạnh và lau bàn tay của mình.
Giống như Tổng Vân Nhĩ phải bần thỉu đến mức nào nên bàn tay chạm vào cô đều bẫn.
Lệ Đình Xuyên lau từng chút một, lau rất cần thận, ngón tay nào cũng lau mấy lần.
Nhìn anh ta làm vậy, tim Tống Vân Nhĩ bỗng nhói lên.
Anh ấy nghĩ cô thật bẩn thỉu, chê cô làm bẩn tay anh.
Sốt cao cũng chưa hạ nên đầu vẫn còn choáng váng.
Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy đầu mình lại quay cuồng, nhưng cô cố gắng kiểm chế mình lại. Tuyệt đối không thể ngất xỉu trước mặt anh ấy lần nữa.
Cuối cùng, Lệ Đình Xuyên lau tay sạch sẽ, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm hỏi: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì!"
Tống Vân Nhĩ hít sâu một hơi, dùng ánh mắt trong veo nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Anh có thể ... hợp tác lại với Tống thị được không?"
Trên mặt Lệ Đình Xuyên không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô, "Lý do!"
Tống Vân Nhĩ cắn môi, "Tống Lập Tân nói, chỉ cần tôi thuyết phục được anh hợp tác lại với Tống thị, ông ấy sẽ trả lại tất cả cổ tức đã nợ tôi trong 5 năm qua. Cũng cho tôi một phần lợi nhuận của dự án hợp tác này."
"Vậy là, vì tiền?" Giọng nói lạnh lùng của Lệ Đình Xuyên vang lên.
"Ừ!" Tống Vân Nhĩ gật đầu.
"Tìm được tình yêu đích thực rồi?" Giọng điệu của anh đầy mỉa mai, "Nên vì tiền có thể thấp giọng hạ khí như vậy, ủy khuất cầu toàn?"
Tống Vân Nhĩ lại ngẩn ra, sau đó gật đầu, "Ố. Sau khi trải qua cùng nhiều người thì giờ không còn muốn phiêu bạt như trước nữa. Tôi muốn có được cảm xúc khiến tôi cảm thấy mình là một phần của nó, cũng cần một người đem đến cho mình một cảm giác ấm áp."
Cô nói một cách thoải mái, như thể cô không cảm giác được gương mặt u ám đen kịt như đáy nổi của người đàn ông.
Trên người Lệ Đình Xuyên phóng từng chùm âm quang tàn nhẫn, từng tia từng tia đều như muốn phóng chết
Tống Vân Nhĩ.
Muốn có được cảm xúc khiến tôi cảm thấy mình là một phần của nó!
Cần một người đem đến cho mình một cảm giác ấm áp!
Tổng Vân Nhĩ, cô được lắm! Thật có bản lĩnh!
Giờ phút này, trong lòng Lệ Đình Xuyên tràn ngập hận ý, đôi mắt chim ưng kia đang nhìn chằm chằm Tống Vân Nhĩ như một ngọn đuốc.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Tống Vân Nhĩ lẽ ra đã chết không dưới mười lần.
Anh thật sự mù quáng cho nên mới không thể vứt bỏ người phụ nữ này ra khỏi tâm can, chỉ cần là chuyện của cô, anh từng chuyện từng chuyện một đều cất giữ trong lòng.
Còn cô lại hết lần này đến lần khác dẫm nát tấm chân tình của anh. Đặt cảm xúc của anh ấy xuống lòng bàn chân.
Vậy mà anh còn cam tâm hạ mình tiến tới để cho cô ngược đãi!
Tống Vân Nhĩ, cô được lắm!
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Lệ Đình Xuyên nhìn cô không chút thay đổi, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, giống như đang giểu cợt sự ngu ngốc của Tống Vân Nhĩ, "Tống Vân Nhĩ, cô định làm thế nào?
Anh chỉ mỉm cười nhìn cô với đôi mắt không dò được, sâu không thấy đáy, nhìn không thấy nguồn.
Tổng Vân Nhĩ hơi cứng đờ, ngơ ngác nhìn anh, dường như không ngờ anh lại nói như vậy.
Không đồng ý?
Vậy Vân Tỉ phải làm sao?
Những kẻ điên Tống gia kia nhất định sẽ tra tấn Vân Tỉ cho đến chết.
Tống Vân Nhĩ chỉ cần nghĩ đến bộ dáng căng thẳng và sợ hãi của Tống Vân Tỉ, trái tim cô lại đau nhói.
Cô không thể bảo vệ được em trai mình, cũng không có khả năng bảo vệ đứa con của mình.
Bất kể là làm chị, làm mẹ hay là làm con gái, cô ấy đều không thể có đủ tư cách.
Tống Vân Nhĩ hít một hơi thật sâu, dường như lấy hết dũng khí, lại như đã hạ quyết tâm rất lớn.
Cô nhấc chiếc chăn bông ra khỏi người, dùng tất cả sức lực đi xuống giường.
Lệ Đình Xuyên nhìn cô, tựa hồ không hiểu cô muốn làm gì.
Nhưng anh nhìn cô với vẻ lạnh lùng dứng dưng, không nói gì, như thể đang mong đợi xem tiếp theo cô sẽ làm gì.
Tống Vân Nhĩ đứng trước mặt anh ấy, sắc mặt có chút tái nhợt ngẩng đầu nhìn anh không chớp mắt.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lệ Đình Xuyên có thể nhìn thấy rõ ràng chính mình phản chiếu trong mắt cô, cảm giác được nhiệt độ nóng rực tỏa ra từ cơ thể cô còn chưa hạ xuống.
Đột nhiên, Tống Vân Nhĩ kiễng chân lên, anh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị môi cô áp sát lên môi mình một cách chuẩn xác. Sau đó đầu lưỡi liền uyển chuyển luồn lách vào bên trong khoang miệng ấm nóng.