Quý Chỉ Nghiên đang đứng ngoài cửa, qua khe cửa đưa ánh mắt âm u cùng oàn hận nhìn chằm chằm vào trong phòng.
Tống Vân Nhĩ, quả nhiên cô trở vệ tìm Đình Xuyên! Cô thật sự không có ý định từ bỏ Đình Xuyên!
Đôi mắt cô bừng bừng lửa giận, đôi mắt đỏ hoe như sắp bốc cháy.
Quý Chỉ Nghiên không biết ngoại trừ cuộc gặp ở hành lang khách sạn đó, Lệ Đình Xuyên và Tống Vân Nhĩ đã gặp
nhau lan nao hay chua.
Tống Vân Nhĩ nói không, nhưng Quý Chỉ Nghiên không thể tin lời cô.
Quả nhiên, trong lòng Lệ Đình Xuyên vẫn có Tống Vân Nhĩ.
Bằng không, 5 năm qua, cô đã vì anh mà làm nhiều như vậy, nhưng anh lại chưa từng cho cô một chút hy vọng.
Lệ Đình Xuyên đối xử với cô rất tốt, ai cũng nghĩ sớm muộn gì cô cũng sẽ kết hôn với Lệ Đình Xuyên. Bởi bên cạnh anh ấy, ngoại trừ cô ra thì không có người phụ nữ nào khác.
Tuy nhiên, chỉ có chính cô ấy mới biết, Lệ Đình Xuyên đối xử tốt với cô cũng chỉ xuất phát từ đạo nghĩa và ân tình, không liên quan gì đến tình cảm.
Quý Chỉ Nghiên nghĩ, chỉ cần cô ở bên cạnh anh, luôn đối xử tốt với anh thì một ngày nào đó anh sẽ chấp nhận cô.
Nhưng, cô không ngờ rằng Tống Vân Nhĩ lại được ra ngoài sớm như vậy.
Cô càng không ngờ được sức nặng của Tống Vân Nhĩ trong lòng Lệ Đình Xuyên.
Rõ ràng cách đây 5 năm, Tổng Vân Nhĩ đã làm anh tổn thương nhiều đến vậy, nhưng Lệ Đình Xuyên chưa một giây phút nào quên được cô ta.
Suốt 5 năm qua, anh chỉ giữ Tổng Vân Nhĩ trong lòng mình mà thôi.
Không nhắc tới người này không có nghĩa là anh đã quên người này, mà là càng khắc sâu.
Vừa rồi ở Lệ thị, lúc Lệ Đình Xuyên chạy như bay về phía Tống Vân Nhĩ, Quý Chỉ Nghiên đã biết mình đã thua trước khi giao chiền.
Cũng giống như 5 năm trước, cô căn bản ngay cả một tia cơ hội cũng không có.
5 năm trước, cô đã thua một cách đáng thương.
5 năm sau, cô vẫn thua thảm hại.
Cô thậm chí còn không có cơ hội để bắt đầu.
Trong phòng bệnh, Tống Vân Nhĩ đã hôn Lệ Đình Xuyên, nhưng Lệ Đình Xuyên không có ý đầy cô ra, thậm chí có thể nói rằng anh mười phần hưởng thụ nụ hôn của Tống Vân Nhĩ.
Đình Xuyên, anh thực sự có thể không quan tâm đến quá khứ của Tống Vân Nhĩ sao? Anh thực sự không ghét bỏ cô ta sao?
Vậy còn em thì sao? Em là gì chứ?
5 năm qua, em bên cạnh anh không chút phần nàn, giục giã, chẳng lẽ còn không sánh bằng anh cùng cô ta ở chung nửa năm hay sao?
Tại sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy?
Có tiếng bước chân.
Bảo Đạt đang định lên tiếng gọi Quý Chỉ Nghiên.
"Suyt!" Quý Chỉ Nghiên hướng về phía Bảo Đạt làm một động tác im lặng, cũng không gây tiếng động gì chỉ đặt ngón trỏ lên trước môi, sau đó nở một nụ cười ấm áp với Bảo Đạt.
Cứ như thể trên mặt cô vừa rồi chưa từng xuất hiện cái nhìn căm phần cùng sát khí ấy.
Từ đầu đến cuối, Quý Chỉ Nghiên luôn thể hiện là người dịu dàng, hào phóng, tao nhã, đoan trang, hơn nữa còn rất thân thiện.
Cũng giống như lúc này, khuôn mặt cô ấy rất thân thiện, dịu dàng, sẵn dàng mỉm cười.
Bảo Đạt hơi giật mình, ngơ ngác nhìn cô.
Quý Chỉ Nghiên đi về phía anh, cố gắng kéo anh rời đi.
Vì tò mò, Bảo Đạt liếc nhìn vào phòng bệnh xem một chút.
Sau đó liền hiểu ngay lập tức.
"Đừng làm phiền bọn họ, chúng ta vào phòng làm việc của anh nói chuyện!" Quý Chỉ Nghiên cười nói, nhanh chóng kéo Bảo Đạt đi.
Trong phòng bệnh, cơ thể Lệ Đình Xuyên trở nên cứng đờ khi môi Tống Vân Nhĩ chạm vào môi anh.
Đôi mắt khẽ chớp chớp, rồi sau đó nhíu lại.
Tống Vân Nhĩ cũng không có ý dừng lại, thay vào đó, cô rất mạnh bạo hôn lấy môi anh, sau đó thật cần thận nhưng lại rất vụng về tìm kiếm lấy đầu lưỡi của anh.
Lệ Đình Xuyên lúc này chỉ cảm thấy cả người đều căng thẳng. Giống như một dây cao su đã bị kéo đến cực hạn của nó.
Giữa môi và răng, tất cả đều là hương thơm quen thuộc.
"Như vậy ... được chứ?" Tống Vân Nhĩ nhìn anh, thận trọng hỏi.
Cô không có kỹ năng hôn, tất cả kiến thức đều là anh đã dạy cô từ 5 năm trước.
Tuy nhiên, khoảng thời gian trống 5 năm ấy cộng thêm tình hình căng thẳng lúc này khiến chân tay cô luống cuống.
Trong đầu cô chỉ có duy nhất ý nghĩ, nhất định phải để Lệ Đình Xuyên đồng ý.
Cô không thể đề Vân Tỉ phải chịu thêm đau khổ nữa.
Chỉ khi Lệ Đình Xuyên đồng ý, Vân Tỉ mới được tự do, lúc đó cô có thể rời được khỏi thành phố này.
Lệ Đình Xuyên lạnh lùng nhìn cô chẳm chăm, đôi mắt thâm thúy mờ ảo, tựa như ác thần Asura, không có một chút cảm xúc, thầm trầm đáng sợ.
Ánh nhìn của anh như vậy, trong mắt Tống Vân Nhĩ đương nhiên là không hài lòng.
Tống Vân Nhĩ lại hít một hơi thật sâu, nặng nề nuốt nước bọt, dùng hai tay nắm lấy cổ áo anh.
Đôi bàn tay này trước kia thon thả ngọc ngà không chút vết sẹo, vậy mà nay các khớp xương đã trở nên thô to, lòng bàn tay đầy vết chai sần, không còn nét thanh mảnh mềm mại như xưa.
Ánh mắt Lệ Đình Xuyên rơi vào tay Tống Vân Nhĩ, đôi mắt vốn lạnh lùng lại tăng thêm vài phần âm u.
Tống Vân Nhĩ căng thẳng đến mức lúng túng cởi bỏ áo vest, sau đó lại vụng về cởi nút áo sơ mi.
Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Mặc dù 5 năm trước, cô ấy đã có thể làm chuyện này một cách dễ dàng.
Nhưng bây giờ ... còn khó hơn lên trời.
Cái nút này dường như cố ý chống lại cô ấy và cô không thể hoàn tác nó.
Hơi thở nóng bỏng của cô phả vào mặt và cổ anh, nóng như lửa đốt.
Đó không phải là hơi thở của dục vọng, mà là cô ấy vẫn còn đang sốt cao.
Ngón tay vụng về vô tình chạm vào cổ anh.
Cảm giác thô ráp kia như điện giật đánh thức toàn bộ cơ thể Lệ Đình Xuyên .
Một tay anh nắm lấy tay của Tống Vân Nhĩ vẫn đang vụng về cởi từng nút áo với một lực rất mạnh.
Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy cổ tay mình rất đau khi anh giữ nó, giống như anh có thể bẻ gãy cổ tay cô bất cứ lúc nào.
Nhưng, nỗi đau kiểu này không đáng nói so với nỗi đau trong lòng.
Anh ấy nhìn cô chằm chằm với ánh mắt mỉa mai và khinh thường, "Sao vậy, anh ta không dạy cô cách cởi quần áo của đàn ông à?"
Tống Vân Nhĩ nhìn thẳng vào anh, chậm rãi nói: "Có chút căng thẳng."
"Hừ!" Lệ Đình Xuyên cười khẩy, "Căng thẳng? Đều đã quen với sóng to gió lớn, trải qua đủ loại đàn ông mà cô vẫn còn căng thẳng hay sao?"
"Ừm," Tống Vân Nhĩ gật đầu, "Dù sao anh cũng không phải bọn họ."
"Vậy sao?" Lệ Đình Xuyên cười nhạo.
"Trong trái tim người phụ nữ luôn có một phần tình cảm đặc biệt đối với người đàn ông đầu tiên của mình." Tống
Vân Nhĩ nghiêm túc nói.
"Người đàn ông đầu tiên?" Lệ Đình Xuyên cười như không cười nhìn cô, "Cô chắc không?"
Trái tim Tổng Vân Nhĩ lại bị đâm một nhát.
Gì vậy?
Ngay đến tình cảm của 5 năm trước cũng phải nghi ngờ sao?
"Nếu anh cảm thấy không phải, vậy thì không phải!" Tống Vân Nhĩ thờ ơ nói.
Sau đó cô đưa tay bắt đầu cởi từng cúc áo bệnh nhân trên người mình, vẫn cười rạng rỡ như ánh mặt trời, "Tôi không cởi được quần áo của anh, vậy anh hãy tự cởi quần áo của mình. Dù sao loại chuyện này, vẫn là anh nên chủ động. Lệ Đình Xuyên, tôi biết, anh luôn..."
"Tống Vân Nhĩ, tại sao cô lại nghĩ rằng tôi muốn một người phụ nữ ai cũng có thể làm chồng cơ chứ?" Lệ Đình Xuyên ngắt lời cô.