Lệ Đình Xuyên không nhìn Trình Dương, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nói.
Trình Dương hơi giật mình, nhưng cũng cung kính gật đầu, "Vâng, anh Lệ."
"Cậu nói với Tống Lập Tân, muốn hợp tác lại phải thêm hai điều kiện. Thứ nhất, Lệ thị sẽ trở thành cổ đông ở mảnh đất phía tây Tống Gia Uyển. Coi như thành ý, việc phát triển cũng sẽ để cho bọn họ góp vốn, và tôi không cần hắn đầu tư tiền."
Trình Dương không chen ngang, vừa lái xe vừa nghe Lệ Đình Xuyên nói.
"Phía bên kia, bọn họ chỉ cần xử lý những người không muốn ký hợp đồng. Cậu thấy ai khó xử lý, chỉ định cho
Tống Vân Tường giải quyết. Nếu không đừng nghĩ đến việc hợp tác với Lệ thị." Lệ Đình Xuyên mặt không chút thay đổi nói, trong giọng nói lộ ra một tia tàn nhẫn không thể kháng cự.
"Vâng!" Trình Dương trả lời, sau đó không thấy Lệ Đình Xuyên nói tiếp yêu cầu thứ hai.
Lệ Đình Xuyên nhíu chặt mày, bộ dáng trầm tư như có điều suy nghĩ, biểu tình cũng có vẻ rất nặng nề
Một lúc lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì.
"Anh Lệ, còn điều kiện thứ hai?" Trình Dương cẩn thận thăm dò hỏi.
Lông mày của Lệ Đình Xuyên càng nhíu chặt hơn, trong đôi mắt lạnh lùng kia phóng ra một tia lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi rùng mình.
"Tổng Lập Tân phải lấy ra hai phần lợi nhuận từ lần hợp tác này cho Tổng Vân Nhĩ!" Lệ Đình Xuyên mặt không chút thay đổi nói.
Trình Dương hiểu rõ, rốt cuộc vẫn là vì Tống tiểu thư, anh Lệ mới xem xét lại việc hợp tác với Tống thị.
Hủy bỏ hợp tác là để cho Tống tiểu thư nản giận, tái hợp tác cũng là vì Tống tiểu thư.
E rằng Tống tiểu thư đến gặp anh Lệ là vì chuyện này.
"Được rồi, tôi biết nên làm thế nào." Trình Dương nói thẳng.
"Còn nữa..." Lệ Đình Xuyên lại nói, nhưng lộ ra vẻ có chút do dự cùng chần chờ.
"Anh Lệ, cứ việc dặn dò."
Lệ Đình Xuyên nhíu mày, ánh mắt yên lặng đến đáng sợ, "Bỏ đi, chuyện này sau hằng nói."
Anh sợ rằng nếu để Trình Dương đi điều tra Tống Vân Nhĩ, điều tra ra như chính cô đã nói, cô đã qua lại và phát sinh quan hệ với rất nhiều đàn ông.
Sợ mình không thể chấp nhận được liền xông tới giết Tống Vân Nhĩ.
Hiện tại, anh còn có thể giả vờ rằng đó chỉ là sự lừa dối của Tống Vân Nhĩ đối với anh, anh không đến nỗi không
the chiu dung dudc.
Tổng Lập Tân vô cùng kinh ngạc khi nhận được điện thoại của Trình Dương, bảo ông đến Lệ thị thương lượng lại chuyện hợp tác.
Tổng Vân Nhĩ ... nhanh như vậy đã xong việc rồi?
Như vậy, hiện tại Tống Vân Nhĩ thật sự là người phụ nữ của Lệ Đình Xuyên sao? Hơn nữa còn có vị trí rất quan trọng trong lòng Lệ Đình Xuyên?
Bằng không Lệ thị sao có thể sớm để cho ông nói chuyện hợp tác như vậy?
Trong lòng Tống Lập Tân dâng lên một cảm giác khó tả, không biết là vui mừng hay là lo lắng.
"Lập Tân, có chuyện gì sao?" Chu Quân Lan nhìn thấy Tống Lập Tân ngẩn người đứng bên xe, tay vẫn cầm điện thoại di động, "Không phải đến công ty sao? Xảy ra chuyện gì rồi? Vừa rồi là ai gọi?"
Nhìn thấy vẻ mặt thất thần mờ mịt của Tống Lập Tân, Chu Quân Lan lộ vẻ lo lắng.
Tống Lập Tân định thần lại, nhìn Chu Quân Lan nói: "Lệ Đình Xuyên đặc biệt bảo Trình Dương gọi tới, nói tôi đến
Lệ thị bàn chuyện hợp tác."
"Lệ Đình Xuyên đồng ý cùng chúng ta hợp tác lần nữa!" Chu Quân Lan kinh ngạc hưng phấn, "Tống Vân Nhĩ thuyết phục được hắn?"
Tống Lập Tân gật đầu, "Có tin tức gì của Tống Vân Tỉ không?"
Chu Quân Lan lắc đầu với vẻ mặt bất lực, "Không có. Lập Tân, nó đã mất tích 5 năm rồi, ông nói xem có lẽ nàào..."
Chu Quân Lan không dám nói hai từ "đã chết".
Chưa bao giờ cảm thấy, Tiểu nghiệp chủng Tống Vân Tỉ lại khiến họ sốt ruột như vậy.
Lông mày Tống Lập Tân nhíu lại, lộ ra vẻ rất lo lắng, "Hy vọng không phải khả năng bà nói. Bà cho người đi tìm lại lần nữa, bất kể sống chết cũng phải có tin tức. Hiện tại không còn giống như trước nữa, Tổng Vân Nhĩ là người của Lệ Đình Xuyên, chuyện này khá phiền phức. "
Chu Quân Lan gật đầu, "Tôi biết rồi. Đừng lo, tôi sẽ tìm lại nó. Bây giờ phải kéo dài thời gian với Tống Vân Nhĩ trước đã. Nhưng, chuyện này cũng không kéo dài được bao lầu. Nhỡ mà Tổng Vần Nhĩ biết Tổng Vần Tỉ không phải trong tay chúng ta, lại để Lệ Đình Xuyên đối phó với chúng ta? Ông xem, lần này Lệ Đình Xuyên hủy hợp tác với chúng ta, lại lần nữa hợp tác với chúng ta, không phải chỉ cần một câu nói của Tống Vân Nhĩ sao?"
Chu Quân Lan bây giờ không thể không e ngại Tống Vân Nhĩ, bọn họ chẳng thể ngờ rằng, tiểu tiện nhân Tống Vân Nhĩ đó lại có quan hệ với một người đàn ông như Lệ Đình Xuyên.
Điều này làm cho bọn họ có chút lo lắng.
Tống Lập Tân hít sâu một hơi, đôi mắt lặng yên, trầm tư một lúc, nghiêm nghị nói: "Thực sự không ổn, ta chỉ có thể dùng con át chủ bài cuối cùng trong tay."
"Ý ông là ..." Chu Quân Lan cẩn thận nhìn ông.
Tống Lập Tân gật đầu, "Úm, chỉ có thể như vậy. Bây giờ đi trước một bước. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này tôi sẽ trấn an Tống Vân Nhĩ, nếu cần thiết, có thể trực tiếp đón nó về."
Chu Quân Lan hơi sững sờ, nói thật là bà từ chối Tổng Vân Nhĩ dọn về nhà ở.
Tuy nhiên, trước mắt, cũng chỉ có thể như vậy. Không có cách nào tốt hơn.
"Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ không làm khó cô ta. Dù sao cô ta hiện tại vẫn còn có ích đối với chúng ta." Chu Quân Lan hòa nhã nói.
Tống Lập Tân vỗ vỗ vai bà, tỏ vẻ rất hài lòng, "Bà đi nói chuyện với mẹ và Vân Tường một chút, đặc biệt là mẹ. Ít nhất trong khoảng thời gian ngày, mẹ đừng nói những lời không hay với Tống Vân Nhĩ."
"Biết rồi, ông cứ đi giải quyết việc đi! Tôi sẽ nói chuyện với mẹ."
"Có thể cưới được bà, thật là vinh hạnh của tôi!" Tống Lập Tân vẻ mặt chân thành nói.
Chu Quân Lan đáp lại ông bằng một nụ cười ôn nhu.
"Anh Lệ, Quý tiểu thư đến rồi." Trình Dương bước vào phòng làm việc của Lệ Đình Xuyên, vẻ mặt cung kính nói.
Lệ Đình Xuyên đang đứng hút thuốc trước cửa sổ sát trần, cả người thoạt nhìn cô đơn lại thê lương, có cảm giác bị người ta bỏ rơi và lãng quên.
Nghe thấy tiếng động, anh quay lại, "Ừ, cậu để cho cô ấy vào đi."
Lúc Quý Chỉ Nghiên bước vào, trong phòng làm việc mùi khói thuốc bốc lên nghi ngút, dù phòng làm việc của Lệ Đình Xuyên đủ lớn nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy làn khói thuốc kia.
Lệ Đình Xuyên vẫn đang ngồi trên ghế hút thuốc, còn có rất nhiều tàn thuốc chất thành đống trong gạt tàn phía trước.
"Khụ, khụ!" Quý Chỉ Nghiên bị sặc ho hai tiếng, "Đình Xuyên, anh hút ít thuốc lá thôi."
Quý Chỉ Nghiên đi đến bên cạnh Lệ Đình Xuyên, rất tự nhiên định cẩm lấy điếu thuốc trong tay anh, "Hút nhiều như vậy không tốt cho sức khỏe!"
Lệ Đình Xuyên né tránh không chút lưu tình, không để Quý Chỉ Nghiên đụng vào người mình.
Bàn tay của Quý Chỉ Nghiên dừng lại giữa khoảng không, dáng vẻ rất lúng túng.
Trên mặt cô vẫn giữ nụ cười lo lắng và quan tâm như cũ, sau đó ngượng ngùng thu lại tay mình.
Nhưng trong lòng lại cảm giác rất khó chịu.
"Tôi hiểu." Lệ Đình Xuyên bình tĩnh nói, "Em tìm tôi có chuyện gì sao?"
Trên đời này, chỉ có một người phụ nữ có thể quản anh.
Nếu hiện tại cô ấy đã không cần anh nữa thì anh còn điều gì để mong đợi?
"Lệ Đình Xuyên, hôm nay anh lại hút thuốc phải không?" Tống Vân Nhĩ hai tay chống nạnh, vẻ mặt hung hãn trừng mắt nhìn Lệ Đình Xuyên, "Hôm nay đừng hồng nằm lên giường của em..."