Lời còn chưa dứt, người đã bị Lệ Đình Xuyên ôm vào lòng.
Người đàn ông dùng cắm râu ria hơi cọ cọ lên cái cổ thanh tú của người phụ nữ, "Anh không nghe rõ, em nói lại
เล็ก ทนัล? Sao!"
Râu ria lởm chởm khiến cô ngứa đến tê dại, Tống Vân Nhĩ né tránh, đưa tay đẩy anh ra, "A, Lệ Đình Xuyên, râu của anh đâm vào em rồi."
"Vậy, cạo râu giúp anh." Người đàn ông ôm cô ngồi trên ghế sofa, còn cô đang ngồi trên đùi anh, ánh mắt ngập trần cưng chiều nhìn vào đôi mắt của cô.
Tống Vân Nhĩ vẻ mặt chán ghét sờ loạn lên khuôn mặt và cằm anh, phàn nàn, "Không cạo! Người anh toàn mùi thuốc, cách em xa ra một chút."
Lệ Đình Xuyên nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt anh, đôi mắt như ngọc đen, vạn phần nhu tình nhìn cô chăm chú, "Tống Vân Nhĩ, anh còn chưa cưới em vào cửa, em đã dám quản đông quản tây với anh rồi? Không sợ anh trả về sao?"
Tống Vân Nhĩ ghé sát môi anh cắn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy uy hiếp, "Trả về? Anh thử xem? Anh không nhìn lại thân già của mình một cái, còn dám chê em quản nhiều chuyện sao? Nếu em không quản anh, còn ai nguyện ý đến quản cái lão già như anh đây!
"Lão già?" Lệ Đình Xuyên nguy hiểm nheo mắt lại, cười như không cười nhìn vẻ mặt ngạo nghễ của cô.
Tống Vân Nhĩ kiêu ngạo nhướng lông mày, mạnh miệng nói: "Đúng vậy! Em mới là một thiếu nữ vừa dậy thì mười tám tuổi, còn anh đã gần ba mươi rồi."
Gần ba mươi?
Anh rõ ràng mới hai mươi sáu mà thôi, mà trong mắt cô đã là một lão già rồi?
"Hừm, vậy bây giờ liền cho em biết, lão già này có bao nhiêu hữu tâm hữu lực!" Lệ Đình Xuyên nhấc bổng cô lên, một mặt cười ranh mãnh cùng ái muội đi về phía phòng ngủ.
"A, Lệ Đình Xuyên, em nói rồi, hôm nay anh không được lên giường của em."
"Ừm, anh không lên giường của em, anh cho em lên giường của anh!"
"Ư, Lệ Đình Xuyên, đồ lưu manh!"
"Ồ, tên lưu manh này chỉ lưu manh với mình em!"
"Lệ Đình Xuyên, vậy anh hứa với em, không được hút thuốc, không uống rượu. Em không muốn người đàn ông của mình sau này già đi, bệnh tật đầy người. Em cũng không muốn anh đi trước em. Cho nên, anh nhất định phải chăm sóc thân thể của mình thật tốt, em muốn cùng anh nắm chặt tay nhau, cùng nhau bạc đầu!"
Nắm chặt tay nhau, cùng nhau bạc đầu!
Tống Vân Nhĩ, lời nói của cô như cái xì hơi vậy!
Mới chỉ trong nửa năm, cô liền cùng người đàn ông khác chạy trốn!
Nếu người phụ nữ đó đã không muốn quản anh, anh còn để ý thân thể mình nhiều như vậy làm cái gì?
Khuôn mặt tái nhợt không huyết sắc của Tống Vân Nhĩ cứ hiện lên trong tâm trí anh, lại không ngừng vang vọng từng lời nói của cô.
Sau đó hút điếu thuốc trong tay càng mãnh liệt hơn.
Quý Chỉ Nghiên nhìn Lệ Đình Xuyên như vậy, tâm tình rất khó chịu.
Rõ ràng là anh lại nghĩ đến người phụ nữ Tống Vân Nhĩ.
Tống Vân Nhĩ, cô ta đến cùng có điểm gì tốt? Lại có thể khiến Đình Xuyên nhớ mãi không quên cô ta như vậy?
Sau khi cô đã làm anh ấy tồn thương như vậy, anh ấy vẫn giữ cô sâu thằm trong tim.
Đình Xuyên, đến lúc nào thì anh mới có thể thấy em tốt?
Tình yêu của em dành cho anh không hề kém Tống Vân Nhĩ, chỉ có hơn!
Anh tại sao cứ phải chấp nhất với Tống Vân Nhĩ?
Lệ Đình Xuyên rất nhanh lại hút xong một điếu thuốc, sau đó lại châm một điếu thuốc khác.
Đối với anh mà nói, khói thuốc đã là một loại ký thác tinh thần, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của mình.
"Vân Nhĩ... cô ấy không sao chứ?" Quý Chỉ Nghiên thận trọng hỏi, trong mắt tràn ngâp vẻ quan tâm và lo lắng,
"Nhìn khoảnh khắc cô ấy ngất xỉu, em thật sự lo lắng muốn chết! Đình Xuyên ... có tiện nếu em tới thăm cô ấy không?"
Trong ánh mắt của cô ngoại trừ quan tâm, còn có vài phần mong đợi.
"Không chết được!" Lệ Đình Xuyên mặt không biểu tình nói, giọng điệu nhàn nhạt, nghe không ra một chút khác thường, tựa như mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng, lại giống như đang nói về một người xa lạ không liên quan. "Em không cần đi thăm cô ta, sau này cũng tránh xa cô ta ra một chút."
"Đình Xuyên," Quý Chỉ Nghiên có chút ngập ngừng dò hỏi, "Anh ... vẫn còn hận Vân Nhĩ sao?"
"Thạch Đậu mọi thứ vẫn tốt chứ?" Lệ Đình Xuyên không trả lời câu hỏi của cô mà chuyển chủ đề
Quý Chỉ Nghiên mỉm cười, "Tốt lắm, buổi sáng..."
Dừng lại, dáng vẻ dường như có chút không được tự nhiên, "Thật có lỗi, làm mất bữa sáng đem cho anh, có lẽ không có cách nào mang bài tập về giao cho nó nữa. Cô bé chắc chẳn sẽ lại trách em."
"Buối trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm." Lệ Đình Xuyên chậm rãi nói, "Đến lúc đó quay một video cho cô bé cũng giống như vậy."
Quý Chỉ Nghiên gật đầu, "Được. Vậy anh tiếp tục công việc đi, em ra ngoài trước. Buổi trưa gặp lại."
Cô ấy là người rất thông minh, đem chừng mực nắm chắc rất tốt, tiến lui có độ.
Biết rõ lúc này không nên quấy rầy Lệ Đình Xuyên lâu, nhưng cũng phải cho anh biết, cô lo lắng cho Tống Vân Nhĩ, quan tâm đến Tống Vân Nhĩ.
Dù gì thì 5 năm trước, cô và Tống Vân Nhĩ cũng là bạn của nhau.
Ngoài ra, cũng phải cho anh ấy biết, Thạch Đậu đang quan tâm anh ấy.
Cô chỉ có một con át chủ bài trong tay là Thạch Đậu, cô nhất định phải luôn nhắc nhở Lệ Đình Xuyên về mọi việc cô đã trả giá cho anh.
Tống Vân Nhĩ, cô ấy lại phải tìm một thời điểm để ra ngoài.
Tống Vân Nhĩ buộc phải tiếp tục nằm viện, Bảo Đạt trực tiếp gọi một y tá đi cùng để đề phòng sự tình lần trước lại phát sinh.
Nói là đi cùng, kỳ thực chính là giám sát, phòng trường hợp cô bỏ chạy.
Về phương diện này, Tống Vân Nhĩ thật sự dở khóc dở cười.
"Bác sĩ Bảo, tôi thật sự không sao." Không biết đây là lần thứ mấy Tống Vân Nhĩ nói câu này.
"Hừ, cô có sao hay không, tôi làm bác sĩ so với cô càng biết rõ hơn." Bảo Đạt vẻ mặt hững hờ nói.
Tống Vân Nhĩ sờ sờ lên trán, "Bác sĩ Bảo, tôi không có tiền!"
Bảo Đạt ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn cô, chậm rãi nói: "Người đàn ông hôm trước đụng phải cô đã để lại danh thiếp cho tôi. Anh ta nói, anh ta nguyện ý chịu trách nhiệm đến cùng."
"Không phải, chuyện xảy ra lần trước không có liên quan gì đến anh ta!" Tổng Vân Nhĩ vội vàng nói, "Tôi tự mình ngất xỉu, không phải do anh ta đụng phải. Tôi không thể ăn vạ anh ta"
"Nếu cô không muốn ăn vạ anh ta thì hãy ngoan ngoãn làm bệnh nhân cho tôi. Sức khỏẻ tốt, tôi đương nhiên sẽ cho cô xuất viện."
Tống Vân Nhĩ hít một hơi thật sâu, cố gắng hỏi: "Bác sĩ Bảo, anh ... có biết Lệ Đình Xuyên không?"
"Không biết!" Bảo Đạt không chút do dự phủ nhận.
Tống Vân Nhĩ cười, một nụ cười khẳng định, "Bác sĩ Bảo, là ý của Lệ Đình Xuyên phải không?"
Bảo Đạt nhìn cô, "Tôi nói, tôi không biết Lệ Đình Xuyên, cô.....
"Bác sĩ Bảo, anh càng nhanh chóng phủ nhận như vậy, càng chứng tỏ anh biết!" Giọng điệu của Tống Vân Nhĩ càng thêm khẳng định, "Ở thành phố này, có lẽ không có mấy người không biết anh ấy, đặc biệt là những người thân phận như anh. Anh ấy yêu cầu anh nói như vậy, phải không?"
Bảo Đạt khẽ mở miệng, vẻ mặt không nói nên lời.
Mẹ kiếp, anh hai Lệ, có phải người phụ nữ này cũng quá thông minh rồi không?
"Bác sĩ Bảo, làm phiền anh chuyển giúp tôi một câu cho anh ta."
"Câu gì?" Bảo Đạt thấy vậy, cũng không còn che giấu nữa.
Tống Vân Nhĩ hít một hơi thật sâu và trầm giọng nói, "Tôi quan tâm đến việc nhận được bao nhiêu tiền hơn so với việc quan tâm cơ thể mình theo cách này!"