Chương 13: Tân bằng hữu.
Khi Lý Nguyên Từ đến sân huấn luyện tổng hợp số một mọi thứ vẫn chưa bắt đầu. Trưởng ban vẫn còn đứng trên bục thuyết giảng. nghĩ lại hình như cậu và Trần Anh Khang chỉ hỏi có phải làm kiểm tra hay không mà quên hỏi có phải đến nghe thuyết giảng hay không. Không còn kịp, Lý Nguyên Từ ngồi xuống một góc lấy ra xấp giấy cầm trong tay nãy giờ.
Lộn xộn, không đầy đủ cũng chẳng có hệ thống gì cả. Đó là ấn tượng đầu tiên của Lý Nguyên Từ về tập danh sách, họ tên, lai lịch, quê quán, ….. mỗi tờ lại viết mỗi kiểu có hoặc không có đều do tâm tình. Có tờ chẳng ghi được gì, chỉ có hai chữ mỹ nữ to đùng chiếm chọn trang giấy. Nhanh tay vo tròn trang giấy nhét vội vô túi, Lý Nguyên Từ lén lén nhìn xung quanh không thấy ai chú ý cậu mới thở phào một hơi.
Đọc một hồi chỉ có một người làm cậu cảm thấy hứng thú còn lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Mọi thứ đều ghi loạn lên.
Trưởng ban thuyết giảng xong không có thêm tiết mục rườm rà gì. Ngay lập tức tiến đến vòng kiểm tra thể chất. Đầu tiên là chiều cao và cân nặng, các tân sinh viên được chỉ định lần lượt tiến lên một chiếc bục hình tròn làm bằng một loại đá có màu xanh dương. Chỉ cần bước lên liền có một loại sóng màu xanh tỏa ra quét lấy toàn bộ thân thể.
Để cho nhanh khu vực này được đặt mười bục đá.
Tiếp đến kiểm tra phát lực, mỗi học viên mới được phát cho một tấm gỗ hình vuông rộng 10cm.
Không quản học viên sử dụng biện pháp gì chỉ cần không phải là ngoại lực và có thể đánh bể tấm gỗ là có thể thông qua.
Trong quá trình đi tìm người cũng làm Lý Nguyên Từ mở rộng tầm mắt. Người nhiều liền quỷ thần gì đều có. Người bình thường đấm, đá, bẻ còn các vị này dường như cảm thấy chơi vậy không đủ kích thích nên nghĩ ra vài trò khá độc. Đầu tiên Lý Nguyên Từ nhìn thấy hai thằng cha để bảng gỗ lên đầu rồi phát lực húc đầu vào nhau.
Người khác tung tấm gỗ lên trên chờ gỗ rơi xuống thì vung tay đấm. Lý Nguyên Từ không biết tấm gỗ bể không bể, cậu chỉ biết thằng cha này ăn phải mệt lớn rồi. Đấm một đấm khúc gỗ liền bay một phát bốc hơn khỏi biển người luôn.
Nhìn thấy một bé gái cột hai bím tóc, nàng chẳng làm gì chỉ ngồi một chỗ. Lý Nguyên Từ tưởng rằng nàng đã bỏ cuộc nào đâu có ngờ, cô nàng thuận tay cầm lên tấm gỗ rồi lại thuận tay bẻ một cái rắc, thế là gãy.
Một tên khác đang cố dùng hàm răng của mình cắn tấm gỗ.
Cuối cùng cậu cũng tìm được người mà cậu muốn gặp. Gã thiếu niên mặc một bộ đồng phục thể dục màu đen, cặp mắt đặc biệt của cậu rất dễ để phát hiện. Đó là một đôi mắt có con ngươi màu vàng. Thân cao một mét tám, ngoài đôi mắt ra không còn đặc điểm gì nổi bật. Tóc để kiểu đầu bình thường, cắt gọn hai bên có để mái, khuôn mặt không xấu cũng không đẹp, nước da không sáng cũng không tối. Vốn nhìn rất bình thường như lại luôn tạo cảm giác rất đặc biệt. Từ người cậu ta phát ra một cảm giác gọn gàng, nghiêm nghị.
Phạm Hình Luật dùng nắm đấm bắt đầu đập tấm gỗ. Chung quy trung củ, đó là những gì Lý Nguyên Từ nhìn thấy được thông qua phương pháp lựa chọn cùng cách phát lực của Phạm Hình Luật.
Nhìn lại tờ giấy ghi về Phạm Hình Luật. Trên đó viết Phạm Hình Luật là một người quy củ, trầm tính và ít nói, có cặp mắt màu vàng. Ghi chú sơ xài nhưng khá sát với những gì Lý Nguyên Từ nhìn thấy. Điểm gây lên chú ý của Lý Nguyên Từ là phần thi viết được thêm vào trong này, theo đó Phạm Hình Luật có tham gia thi viết và đạt được điểm số tối đa. Cậu ta đã có giấy đặc chiêu của học viện nhưng lại không lựa chọn mà chọn gia nhập ban chiến đấu.
Lý do cũng đơn giản, đặc chiêu của cậu khác với của Lý Nguyên Từ hay Trần Anh Khang, không phải là tham gia vào ban đặc chiêu. Cậu được tuyển thẳng với nhiều đãi ngộ cùng hệ thống giáo dục nâng cao nhưng là ở ban khoa học, nhân tài khoa học cũng được để tâm đến nhưng lượng chú ý hiện giờ còn chưa đủ để tạo thành một ban riêng dành cho họ.
Qua phần kiểm tra phát lực là phần kiểm tra thể lực. Hít đất,gập bụng, ném xa, nâng tạ, chạy nước rút từng môn từng môn theo thứ tự mà đi qua mỗi học viên đều có một người phụ trách gi lại số lượng. Hai người tạo thành một cặp làm cho Lý Nguyên Từ đeo cái dải màu đỏ này cũng như không vì cậu chẳng có học viên nào để ghi chép cả. Đứng cả buổi, Phạm Hình Luật đã nhìn ra nhưng cũng chẳng nói gì, thấy vậy Lý Nguyên Từ liền hiên ngang đi ra mà dò xét. Hai người không chào hỏi hay giao lưu bất cứ điều gì. Lý Nguyên Từ không có giả thích, Phạm Hình Luật dồn toàn bộ sự chú tâm của mình vào các bài kiểm tra.
Bài kiểm tra cuối cùng là một bài kiểm tra chạy bền. Đúng lúc này có một nhóm người tiến vào trong sân. Nhìn cực kỳ thê thảm, không khác gì nạn dân cả. Tiến vào trong sân cả đám liền tụ lại một góc thở hồng hộc.
Nhìn thấy trong đám nạn dân thân ảnh quen thuộc Lý Nguyên Từ cất bước đi qua.
“Sao vậy.”
“Không sao, còn chưa có c·hết được. Còn bên đó sao rồi.”
Danh sách chính mình làm, nên vừa nhìn n Khuyết liền nhận ra Phạm Hình Luật. Liếc mắt chỉ hướng, nhìn theo ánh mắt Lý Nguyên Từ thuận thế ngồi xuống cạnh n Khuyết.
“Bình thường, là một con người bình tĩnh, kỷ luật cũng rất lý trí.”
“Không phải người anh em, trong danh sách, đó không phải trọng tâm đi.”
Nghe tiếng Lý Nguyên Từ liền nhìn qua, nói chuyện với cậu là một gã béo. Mặc một bộ đồ màu vàng nguyên cây, tuy rách rưới và bẩn thỉu nhưng vẫn có thể nhìn ra được nó không phải mặt hàng rẻ tiền. Thấy Lý Nguyên Từ nhìn qua nhóc béo liền cười, n Khuyết chen vào giới thiệu.
“ Bạn cùng phòng, Tiêu háo sắc, Tiêu tham tiền, Tiền Nhất Tiêu.”
Nghe thấy lời giới thiệu như vậy Tiền Nhất Tiêu không tức giận mà chỉ tiếp tục tươi cười.
Sơ thức Lý Nguyên Từ cho rằng cả hai không phải cùng một kiểu người nhưng cũng không tạo cho cậu ác cảm gì.
“Chẳng biết nữa, không tìm thấy ai khác.”
Nhận ra Lý Nguyên Từ chỉ đang trả lời cho có, hai người còn lại đều là người thông minh đều lực chọn ngừng lại câu chuyện ở đây.
Quả quyết chuyển chủ đề n Khuyết nhìn qua Lý Nguyên Từ mà hỏi.
“Trần Anh Khang đâu, giờ này bên kia chắc xong rồi chứ.”
“Xong rồi sao, chắc lại lạc đường rồi, để đi đón.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ muốn đứng dậy, n Khuyết kéo lại trong lúc Tiền Nhất Tiêu giải thích.
“Không cần đâu, tí nữa là tới thôi, bên đó cậu ta có người quen.”
Vừa nói dứt lời đã thấy hai bóng người tiến đến.
Đi cạnh Trần Anh Khang là một thiếu niên có mái tóc đỏ, phong thần tuấn lãng, anh tư tác sảng chỉ là trên khuôn mặt hai đầu lông mày luôn nhíu lại cùng nhau.
Tiến đến nơi Trần Anh Khang giới thiệu.
“Lý Nguyên Từ, n Khuyết và vị này là…”
“Tiền Nhất Tiêu.”
Tiền Nhất Tiêu nhanh miệng tiếp lời, Trần Anh Khang mỉm cười xã giao nhìn lại rồi quay qua chỉ vào người mới tới mà nói.
“Tưởng Thành.”
Tưởng Thành gật đầu coi như chào hỏi rồi không nói gì thêm. Cậu ta cứ thế quay người bước đi. n Khuyết và Tiền Nhất Tiêu có vẻ như đã biết được gì đó từ trước mà không nói, Lý Nguyên Từ lại là kiểu người không muốn xen vào chuyện người khác nên cũng lựa chọn im lặng.
Ngồi xuống nói chuyện phiếm một hồi phần chạy bền cũng đã tới. Mọi người bắt đầu đứng lên. Đường chạy là một thung lũng hẹp và hiểm trở. Nhiệm vụ của tân học viên là chạy ra được bên kia thung lũng.
Không giới hạn thời gian cũng như phương thức chỉ cần chạy qua là được.
Nhận được tín hiệu hết thảy mọi người đều bắt đầu chạy cả ban chiến đấu và ban đặc chiêu lẫn hai vị học viên cực cảnh.