Chương 14: Chào mừng lớp trưởng.
Hết một ngày mệt mỏi cả biển người ùn ùn kéo nhau đến căng tin trường. Không biết có ai nhắc nhở trước hay không mà Lý Nguyên Từ không nhìn thấy bất kỳ nhóm người nào của ban khoa học. Hỏi ra mới biết cả đám đã ăn xong từ lâu. Đoàn người không chịu đi tắm mà đã lao thẳng đến căng tin. Nhìn tràng cảnh trước mắt, Trần Anh Khang mất hẳn hứng thú thưởng thức bữa ăn. Nhớ đến bản thân coi như cũng có quen biết với cô bác căng tin, hắn liền rủ bốn đứa đi vòng cửa sau.
Tiền Nhất Tiêu cười cười từ chối rồi phi vào trong đám người. Hắn cầm thau lớn bắt đầu ăn, không chỉ vậy hắn còn lân la làm quen mọi người ở cạnh. Chẳng biết là ai, ban nào, tính cách ra sao Tiền Nhất Tiêu đều ha hả, cười nói vui vẻ.
n Khuyết mệt gần dứt hơi, nhưng qua nửa tháng ở cùng Lý Nguyên Từ và Trần Anh Khang thể lực của cậu cũng nâng lên được một ít. Vốn tính cách hòa đồng n Khuyết đã muốn nhào vào cùng Tiền Nhất Tiêu, cả hai song kiếm hợp bích càn quét tất cả chiến trường. Tiếc rằng, tuy cả hai khá hợp rơ nhưng thời gian quen biết còn tương đối ngắn, khó mà tung hứng cho ăn ý. Vì vậy, n Khuyết lựa chọn cùng Trần Anh Khang đi ra sau căng tin.
Thấy đã có hai người rời đi, Lý Nguyên Từ ở lại chờ đợi. Cậu cảm thấy kéo đến cả ba người có chút thừa.
Sau khi vận dụng mối quan hệ của mình để đi cửa sau thành công, thì bộ ba quay về khu ký túc xá. Trước khi về đi tắm Trần Anh Khang có hẹn n Khuyết ăn xong vào phòng chức năng luyện tập. n Khuyết thuận miệng đồng ý.
…
Phòng ‘một không hai ba’ hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ông đi.”
“Không, không, ông đi.”
“Không, không, không, ông đi.”
Vừa nghe đã biết hai thằng cha bên trong lại lên cơn hâm người. n Khuyết tính tình không lòng vòng. Hắn đạp cửa xông vào. Vừa đạp cửa ra thấy hai khuôn mặt nguy hiểm nhìn lại, cái khí thế bá đạo ban nãy ngay lập tức tan biến. Cười hì hì, n Khuyết xin lỗi rồi đóng cửa lại. Cậu tính chạy luôn mà,… ờ thì chạy luôn thật, có cái còn phải mang thêm hai khay cơm đi trả. Vốn cái khay của cậu còn đang lười, giờ lại có lý do mang luôn một thể.
Đi đến vừa hay cùng lúc Tiền Nhất Tiêu đi về, thế là hai người hẹn nhau cùng đi.
Trong lúc này Tiền Nhất Tiêu cứ lén la lén lút nhìn khắp nơi. Đôi chân mập mạp thoăn thoắt chạy đi. Chẳng biết sao lại vội, n Khuyết quay qua hỏi Tiền Nhất Tiêu.
“Chào mừng lớp trưởng.”
Vứt lại một câu không đầu không đuôi rồi tiếp tục bước vội.
….
Tắm xong Tiền Nhất Tiêu cũng bước vào phòng trọng lực, vừa vào hắn liền bị trọng lực kéo sập. Cùng tầm nhìn hắn thấy n Khuyết đang vùng vẫy trên mặt đất. Ngước mắt lên, Tiền Nhất Tiêu thấy hai gã man rợ đang cắn răng đứng tấn, vung từng quyền một vào bụng đối phương.
“Cái đậu.” trố mắt nhìn, Tiền Nhất Tiêu nhớ đến truyện hắn nghe được lúc ở căng tin, hắn liền mở miệng.
“Từ từ cái đã, vi thần có chuyện quan trọng cần cấp báo.”
“Chuẩn, trẫm cho khanh nói.”
Không quay lại, Trần Anh Khang theo đà đùa vui Tiền Nhất Tiêu.
“Đệt, tắt giùm cái này cái, lão đây sắp tắt thở tới nơi rồi.”
Đến giờ hai người mới ban phát một ánh nhìn qua cho Tiền Nhất Tiêu, liếc qua cái rồi thôi. Lý Nguyên Từ tiếp lời.
“Quan trọng không, ái khanh.”
“Gì, không quan trọng thì hai người không ra tay cứu giúp à. nhân tính, này là nhân tính a.”
Vừa nói Tiền Nhất Tiêu vừa khóc lóc ăn vạ.
Hết cách Lý Nguyên Từ đành đi ra tắt trọng lực.
Lý Nguyên Từ lấy khăn quăng cho Tiền Nhất Tiêu, bên kia n Khuyết cũng được Trần Anh Khang đưa tay kéo lên. Cả hai tiến qua bên này. Lý Nguyên Từ lần lượt ném hai cái khăn qua rồi lại lấy nước đưa cho cả ba.
Chờ một chút cho cả đám thở Trần Anh Khang mới hỏi.
“Rốt cục là chuyện gì vậy mập mạp.”
“Thân quá ha.”
Nói thì nói thế Tiền Nhất Tiêu cũng không tỏ ra vẻ gì là tức giận. Là con một thương nhân, từ nhỏ hắn đã gặp được không ít loại người khác nhau, Tiền Nhất Tiêu tự cho là con mắt nhìn người của mình cũng không tệ lắm.
Chắc chắn thì còn cần thêm một khoảng thời gian nhưng sơ bộ coi như chơi vẫn được. Nhìn ra Trần Anh Khang cũng là kẻ giỏi đưa đẩy giống với hắn. Nhưng khác cái trong giọng nói của Trần Anh Khang còn vô thức mang theo một chút cảm giác thượng vị giả. Không phải không thể giấu mà đó chính là cái kiểu mà bọn họ muốn. Khó mà nói rõ được, cha cậu cũng cảnh cáo cậu không nên tìm hiểu quá nhiều, dù sao gia đình hắn cũng chưa bước chân được vào vòng tròn, chơi không đúng luật cũng là một loại cấm kỵ.
Bỏ qua những suy nghĩ lung tung, Tiền Nhất Tiêu sắp xếp lại những gì cậu nghe được tạo thành dòng suy nghĩ mạch lạc mới bắt đầu nói.
“Ngày mai hai lớp đặc chiêu một và hai có bài học đầu tiên, chính là chào mừng lớp trưởng.”
“Liên quan gì?” Lý Nguyên Từ hỏi.
“Là sao? Mà sao tôi với ông không biết gì hết vậy? Mà không đúng, sao tôi không biết mới đúng. Cũng không đúng, là ba chúng tôi không biết. Lại không đúng, giờ cũng biết hết rồi.”
Nghe n Khuyết nói rồi Trần Anh Khang đang nghĩ gần ra liền loạn đầu luôn.
“Nói gì vậy ba, biết mình đang nói gì không.”
“Không.”
Cười trừ cho qua, dễ nói chuyện là thế Tiền Nhất Tiêu cũng khó mà cảm được câu chuyện này.
“Bình thường mấy ông cũng chơi nhúm não kiểu này hả.”
“Ờ.”
Cả ba đồng thanh trả lời.
Quay lại câu chuyện chính, Tiền Nhất Tiêu bắt đầu kể lại những gì cậu nghe thấy được.
Tóm tắt lại là hai thầy cho hai lớp chia làm hai đội, thành viên mỗi đội tự chọn cặp đơn đấu. Điều này được thông báo chung chỉ có Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang không biết, ban nãy, n Khuyết đã nói cho hai người nghe.
Tin tức chính mà Tiền Nhất Tiêu muốn nói nằm ở phần sau. Lúc cách thành viên trong ban đặc chiêu tham gia phần thi chạy bền có một con chó chạy đến đưa thư cho từng người.
Lúc đó, Lý Nguyên Từ và Trần Anh Khang không để ý mà đang chú tâm vào cạnh tranh dẫn đầu, kết quả hai người cùng đến đích một lúc. n Khuyết tốc độ không tồi, đuổi theo ngay sát. Chỉ có Tiền Nhất Tiêu để ý đến, lúc đầu cậu tưởng ba người chạy nhanh quá con chó đuổi không được. Nhưng khi con chó lướt qua cậu mà không giao thư Tiền Nhất Tiêu liền ý thức được có gì đó không đúng ở đây.
Nhưng cậu cũng không nói thêm gì mà tự mình bắt đầu tìm kiếm đáp án. Lân la lại vài người trong ban đặc chiêu tính dò hỏi. Tiếc rằng ai nấy đều quỷ tinh quỷ tinh, toàn nói lập lờ rồi bỏ qua chuyện khác. Những người khác có người ngay lập tức né đi, có người kiêm quyết không nói, thẳng thắn hơn phán thẳng chữ không to đùng.
Không bỏ cuộc Tiền Nhất Tiêu lao vào trong đám đông ở căng tinh. Mọi người đã cảnh giác với Tiền Nhất Tiêu từ trước nên hắn không tiến lại gần. Tiền Nhất Tiêu lựa chọn đường vòng cứu quốc. Kết quả thành công mỹ mãn.
Một nhân vật vô danh nào đó trong quá trình nói chuyện thuận miệng hỏi Tiền Nhất Tiêu về kế hoạch hội đồng lớp trưởng của lớp đặc chiêu. Tiền Nhất Tiêu nhanh não bắt lấy sóng, hóa thân thành một trong số bọn họ dù rằng hắn nào có biết gì đâu.
Qua một hồi, đẩy đưa hắn cũng đại khái biết được là chuyện gì. Xâu chuỗi mọi việc không quá khó hiểu. Ai cũng là thiên chi kiêu tử dù có biết hai người kia đã vào cực cảnh nhưng cũng không đè được ngạo khí trong lòng họ, dù rằng chẳng có ai nói ra.
Ngạo thì ngạo chơi ngông đánh nhau một một thì chỉ có ngu mới chơi, đánh hội đồng trở thành lựa chọn được nhất trí thông qua. Dù có biết sau bữa này kiểu gì cũng bị trả thù.
Còn về sao học viện lại tạo ra trò này chỉ nghĩ sơ qua Tiền Nhất Tiêu cũng đã nghĩ được không ít lý do. Nào là vì cạnh tranh, vì bồi dưỡng tinh thần chiến đấu vân vân và mây mây. Dù sao có đi hỏi thì cũng chỉ loanh quanh vài ba cái lý do vì tốt cho học sinh cả, muốn bắt bẻ cũng không được. Chống đối là gô cổ không nói nhiều.
Nghĩ thông liền cũng hiểu được vì sao bốn người bọn họ bị tách riêng ra. Nói thật Tiền Nhất Tiêu không cho rằng mình thân với Lý Nguyên Từ và Trần Anh Khang đến thế. Nói không chừng nếu có người rủ cậu cũng tham gia hội đồng. Không nói đến cậu nhìn khuôn mặt hớn hở của bộ ba trước mắt chắc chắn chúng sẽ gia nhập khi được rủ. Tiếc rằng không ai nổ não mà làm vậy.
“Ờ.”
Lý Nguyên Từ thờ ơ đáp lại.
Nói rồi, Tiền Nhất Tiêu nhìn lại ba người trong đó Lý Nguyên Từ đứng khoanh tay vuốt râu, n Khuyết ho khan cố nén cười, Trần Anh Khang ngáp dài một cái.
Còn ngơ ngác Trần Anh Khang đã tiến đến trước công tắc. Quay lại cười cười với Tiền Nhất Tiêu, vừa nói tiếng cám ơn vừa gạt công tắc. Cảnh tượng lại quay lại như lúc ban đầu.
Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang bắt thành cặp đấm nhau. n Khuyết cùng Tiền Nhất Tiêu bắt thành cặp bất đắc dĩ bò lê trên đất, cố gắn đứng lên.