Chương 20: Ánh sao trên bầu trời.
Chương 20 Ánh sao trên bầu trời.
Tiết chiều chỉ có một bài giảng nên kết thúc sớm. Ra về lúc ba giờ, để thời gian tắm rửa, sửa soạn được thoải mái cả đám hẹn tập hợp lúc năm giờ chiều tại cổng trường.
Trước cổng, mọi người tập hợp đầy đủ sớm hơn những gì họ đoán trước. Người muộn nhất, bây giờ tới cũng mới chỉ bốn rưỡi. Dù đã đến sớm hơn thời gian hẹn nửa tiếng kết quả vẫn để người khác chờ. Hai cô bạn có chút ngại ngùng mà cười cười.
Không có ai nói gì, vì thực ra là mọi người đến quá sớm, người ta cũng đã đến sớm chỉ là muộn hơn họ mà thôi. Vả lại người để cho chờ đợi lại là hai cô nàng xinh đẹp làm một chút khó chịu cũng liền tiêu tán.
Trước lúc họ đến Tiền Nhất Tiêu cũng phổ cập kiến thức cho cả đám một hồi. Không biết là cố tình hay cố ý, học viện liền xếp hai cô nàng xinh đẹp nổi tiếng của khu vực tây bắc vô một phòng. Phải thành thật mà nói, trung bình nhan sắc của Cựu Địa còn tương đối cao, chủ động sử dụng vật chất tối để rèn luyện còn khó chứ hấp thu một cách thụ động thì chỉ cần biết hít thở là được.
Hầu hết mọi người rất tốt nhìn, hai vị học viên của chúng ta còn tốt nhìn hơn. Trong đó Như Mẫn là con gái thứ hai của ông chủ một quán phở ở tòa thành lớn nhất khu vực tây bắc. Cô có một nét đẹp thanh khiết, với nước da trắng ngần, hai cặp mắt to tròn, đặc biệt khi cô ấy cười lên cực kỳ ngọt ngào, hai mắt cong thành hình nguyệt nha. Tuy rằng có vẻ ngoài hơi ngốc ngốc manh manh, nhưng khi ở cạnh Như Mẫn mọi người luôn cảm nhận được một nguồn năng lượng vô tận. Trong sân vận động, dù mệt mỏi đến đâu cô vẫn có thế nở một nụ cười tươi rực rỡ. Như ánh mặt trời lan tỏa năng lượng tích cực, nhờ thế mà không ít nam học sinh si mê cô nàng phấn đấu bạt mạng. Có động được lòng mỹ nữ hay không chưa biết nhưng ba mẹ ở nhà mừng chảy cả nước mắt. Cha cầm chổi đánh nó, nó mặc kệ. mẹ la rầy nó, nó bỏ ngoài tai. Thế mà ai kia cười một cái là điên cuồng phấn đấu. Ân Khuyết nghĩ rằng chẳng ai có thế nảy sinh nổi tình cảm ở sân vận động, đám si mê này chỉ có thế nói, số cậu đen đủi chẳng thể gặp được nữ thần như bọn họ.
Người còn lại là Bán Hạ, cháu gái của một giáo sư ban khoa học đã về hưu của học viện Lam Thiên. Từ nhỏ đã sống trong môi trường gia giáo, nên trên người cô như luôn phản phất mùi hương của giấy cũ. Dù có luyện tập vất vả, trên người bụi đất lấm lem, cô vẫn giữ cho mình một phong thái thong dong, không phải kiểu bình tĩnh điền đạm mà là kiểu thong dong mà nhẹ nhàng tựa như một dải lụa vậy.
Hai cô nàng là bạn cùng phòng cũng là bạn cùng lớp đều học lớp hai. Bình thường đã xinh đẹp, hiện tại còn có một chút trang điểm nhẹ khiến hai cô nàng thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn. Nhất là vừa rồi cười lên, đến cả mấy người học viên nữ đến trước cũng tí nữa thì say đắm hai nàng. Bọn nam nhân thì khỏi phải nói ngơ ngẩn hết cả rồi. Ân Khuyết đẩy đẩy Tiền Nhất Tiêu.
“Hình như tao yêu mất rồi!”
“Tao cũng vậy.”
Nghe câu trả lời đó Ân Khuyết quay ngoắt qua dùng ánh mắt sắc bén dò xét lão béo. Tiền Nhất Tiêu cũng không chịu thua kém nheo mắt nhìn lại.
“Như Mẫn.”
Nghe Ân Khuyết nói Tiền Nhất Tiêu biến ngay trở lại khôn mặt tươi cười.
“Bán Hạ.”
Hai người lại nhìn nhau nhưng không còn tí sát khí nào, híp híp mắt hai người đồng thời nở nụ cười bỉ ổi. Hình ảnh như thế không ngừng lặp lại trong đám nam sinh. Giống như Ân Khuyết cùng Tiền Nhất Tiêu, thích hai người khác nhau còn tốt. Thích cùng một người liền phiền lớn.
Lý Nguyên Từ chẳng mấy quan tâm, về mảng này cậu khá đần, cũng vì nãy giờ Lý Nguyên Từ chẳng mấy để ý xung quanh mà chỉ chú tâm vào loay hoay tấm bản đồ mới kiếm được từ chỗ bác bán căng tin. Không nhìn thấy liền không có rung động. Hai vị chủ trì hôm nay có một kẻ mù đường nên cậu đành phải coi một mình.
Về phần Trần Anh Khang nhìn thấy hai người chỉ cười xã giao một cái rồi thôi. Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cậu lại là một hình bóng khác. Cố gắng đánh lừa não bộ qua vấn đề khác, Trần Anh Khang liền gọi, nói cho Lý Nguyên Từ rằng mọi người đã đến đông đủ.
Vẫn cắm mặt vào bản đồ mà không ngẩn đầu lên Lý Nguyên Từ nói.
“Đến đủ rồi thì đi thôi.”
Trong lúc nói chân Lý Nguyên Từ đã bắt đầu bước. Hướng đông mà đi qua.
Vì người đi khá đông nên Trần Anh Khang đi xuống khúc cuối chỉnh đốn lại hàng ngũ một chút tránh làm phiền những người khác, cũng để chắc rằng không ai bị lạc đoàn.
Đằng trước Lý Nguyên Từ vẫn cắm mặt vào tấm bản đồ mà bước đi. Ngay sau đó là đám học viên nữ, và cả hai tên mặt dày Ân Khuyết và Tiền Nhất Tiêu.
Mấy cô gái mới lớn quay quanh hai vị mỹ nữ không ngừng hỏi han về cách làm đẹp. Có người biết rồi mà không làm đẹp bằng có người tay nghề quá tệ, bèn bỏ luôn. Thậm chí có cô nương còn không nghĩ đến trang điểm. Chỉ khi nhìn thấy bạn của mình, cô mới sực nhận ra.
Vâng, đó là Tiêu Nhất Huyên, cô nàng vẫn còn cột tóc đuôi ngựa như trong học viện. Giả vờ không để ý mà đi lên trước một đoạn. Cô vẫn ghé tai ra sau cố gắng nghe. Bực cái là Ân Khuyết cùng Tiền Nhất Tiêu, hai tên ồn ào này cứ chen vào nói vớ nói vẩn làm cô chẳng nghe được gì.
Tính đi lui lại một chút cho dễ nghe lại thấy Lý Nguyên Từ đâm thẳng vào cây cột trước mắt. Tiêu Nhất Huyên nhanh chân tiến lên kéo người lại.
Lý Nguyên Từ được kéo khỏi đâm cột, cậu liền quay lại cười một cái rồi nói với cô một tiếng cám ơn. Ấy vậy mà nói xong Lý Nguyên Từ lại cắm đầu vào tấm bản đồ. Bản đồ chữ quá bé rồi, không ít lần Lý Nguyên Từ chửi thầm thằng cha làm ra tấm bản đồ này. Nhưng máu háu chiến của cậu lại đứng lên, càn là nhìn không được liền càng muốn nhìn cho rõ.
Hết cách Tiêu Nhất Huyên đành phải bước lên đi cạnh Lý Nguyên Từ, chờ khi nào gần đâm phải cái gì đó cô nàng lại kéo cậu lại.
Ngưởi thấy mùi hương thoang thoảng bay qua chóp mũi, Lý Nguyên Từ nhìn ngang qua. Trong mắt cậu là ánh mắt trong như sao trời đôi môi nhỏ đỏ mọng và đuôi tóc bay cao theo gió để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Khựng lại một nhịp, có chút cảm thấy kỳ lạ, rồi Lý Nguyên Từ lại cúi xuống tiếp tục c·hiến t·ranh với con chữ.
Ở đằng sau, Như Mẫn không biết trang điểm gì, chỉ có thể khai thật là do Bán Hạ trang điểm cho nàng. Cô gái nhỏ tươi cười với mọi người, nói nói nàng ta dần dần lùi ra khỏi trung tâm vòng tròn để lại chỗ cho những người khác. Bắt ngay thời cơ này, Ân Khuyết nhảy ra nói chuyện với Như Mẫn. Cô nàng vui vẻ đáp lại, làm Ân Khuyết vui mừng khôn xiết. Nhưng chỉ nói được một hồi Ân Khuyết liền đầu hàng trốn chạy đi chỗ khác. Cô nàng ngốc không bao giờ lựa lời nói toàn nhắm vào v·ết t·hương của Ân Khuyết mà chặt. Đã thế còn không phải cố ý, giận không được. Không có chỗ phát tác làm Ân Khuyết kìm nén đến hoảng. Cái gì mà bị chị rượt đánh vòng quanh học viện, gì mà trêu linh thú bị dí, vân vân và mây mây. Một đống lịch sử đen cô nghe được, cô liền nói với Ân Khuyết để kiểm chứng.
Ân Khuyết tuyệt vọng rồi, không chỉ với Như Mẫn mà là cả kiếp sống học viện của cậu nữa. Đúng là cậu ta mặt đủ dày, nhưng con gái người ta thì sao mà chịu quen một người lắm hắc lịch sử như cậu được cớ chứ. Sao cậu có thể quên mất mình có bao nhiêu hắc lịch sử ở trong cái học viện này vậy trời. Không chọn học viện khác chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời này của cậu. Thấy Ân Khuyết nói chuyện với Như Mẫn chưa được mấy câu liền ủ rũ rời đi làm những học viên khác không khỏi chần chừ đi lên. Không ai làm phiền, Như Mẫn có thời gian yên bình ngắm nhìn khung cảnh nơi đây. Cô nàng đi đến gần sát ngày, nên không có thời gian đi dạo lần này cũng là lần đầu tiên cô ra ngoài ngắm phong cảnh.
Nhìn nhìn, nàng liền nhìn đến dáng vẻ khờ khạo của Lý Nguyên Từ không khỏi khúc khích cười. Lựa chọn địa điểm không quá xa, cả đám đi một hồi cũng tới.
“Khúc dạ đàm, sao tên nghe quái quái.”
Tiền Nhất Tiêu lên tiếng hỏi, đồng thời nhìn qua cánh tay đang kéo Lý Nguyên Từ lại của Tiêu Nhất Huyên liền hỏi tiếp.
“Còn đây nữa, nhìn cũng quái quái.”
Tiêu Nhất Huyên không nói gì chỉ thả tay ra, mặt lạnh tanh bước vào đầu tiên.