Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 19: Không vật chất.




Chương 19: Không vật chất.

Chương 19: không vật chất.

Hết thời gian học buổi sáng, Nguyên Phúc giảng viên cho lớp hai nghỉ, cùng lúc thay Tôn Hàng giảng viên cho lớp một nghỉ.

Thời gian nghỉ giữa hai buổi không dài mọi người đều phải vội vã tiến tới căng tin. Ban đặc chiêu tới nơi đầu tiên. Bình thường buổi trưa ban chiến đấu sẽ không ăn cơm tại căng tin, mà sẽ có người mang thức ăn đến chỗ luyện tập, họ sẽ ăn luôn ở đó rồi nghĩ một hồi tiếp tục luyện đến tối.

Ban chiến đấu chỉ đến căng tin hai lần một ngày, một vào buổi sáng trước khi tắm và hai là vào buổi tối sau khi tắm. Tuy rằng không có ai nói cũng không hề phàn nàn gì khi ở cạnh họ, trong học viện này chỉ có một loại người được phép lưu lại chính là loại người cô gắng tiến lên. Với ban khoa học, giọt mồ hôi của ban chiến đấu chính là thứ sức mạnh thúc đẩy ý chí tiến lên của họ.

‘À thì ra không phải chỉ có một mình mình đang nỗi lực mỗi ngày.’

Với ban đặc chiêu và các đàn anh đàn chị đi trước, đó là một phần của họ, và họ cũng là một phần trong những con người kia.

Biết là vậy nhưng có ai không yêu quý lông vũ của mình đâu nào. Tốt hơn nữa là nó không gây hại đến ai còn có thể mang lại sự thoải mái cho người khác. Nghĩ sao cũng là lợi.

Mỗi người dù luyện tập mệt mỏi vẫn cố gắng tẩy rửa sạch sẽ trước khi vào bàn ăn. Ban đầu chỉ là một quy củ bất thành văn sau đó dần chở thành một loại nghi thức của học viện. Một loại chúc phúc, chúc cho những con người đó giống như những đoá hoa sen trong đầm nước hôi hám. Trải qua mịt mù đêm tối rồi sẽ ngoi lên trên mặt nước, nở ra đoá hoa xinh đẹp mà thuần khiết.

Ban khoa học, chẳng khá hơn là bao. Toàn những con mọt sách chính hiệu, thường xuyên quên luôn cả ăn uống. Đều là phải có người mang cơm đến tận miệng. Không phải không có người ra căng tin, thực ra cũng không ít, nhưng phải muộn hơn bây giờ mới có người ra.

Nhìn đi nhìn lại cái căng tin này giống căng tin của ban đặc chiêu còn hơn là căng tin của tân học viên.

Tình hình này sẽ kéo dài một đoạn thời gian đến khi ban khoa học bắt đầu học tập theo quy củ rồi thì bữa ăn chưa sẽ bớt trống vắng. Thời gian là vàng bạc, nhưng muốn chạy đường dài phải có chuẩn bị lộ tuyến rõ ràng.

Trước khi đi ăn giảng viên đã nói các học viên phải tăng cường hiểu biết về bạn học thế là hai lớp xếp thành hai dãy ngồi đối diện nhau trên bàn cơm. Ngoài bốn người đầu không khí còn ổn về sau ai nấy cũng đều lúng túng. Lý Nguyên Từ chẳng thèm quan tâm, Trần Anh Khang đang quan sát mọi người tìm điểm cắt vào. Tiền Nhất Tiêu rủ Ân Khuyết đi kết bạn, nhưng khi luyện tập tung hứng vẫn chưa được mượt cho lắm nên hai người chờ một vài ngày mới tiến hành hành động.

….

Quay lại lớp học, Tôn Hàng giảng viên vẫn còn đang ngủ. Lớp một chỉ có thể ngồi lại chỗ cũ, còn may khoảng trống trong sân không nhỏ. Lúc nãy bị mặt trời chiếu có chút khó chịu, Lý Nguyên Từ mượn lấy mấy tán dù lớn ở căng tin mang về căng lên.

Nguyên Phúc giảng viên nhìn thấy cũng không hề nói gì. Tiết buổi chiều vẫn tiếp tục là một tiết lý thuyết.

Lần này Nguyên Phúc giảng viên bàn về cốt lõi của tu luyện, không vật chất.

Cái này phải bắt đầu nói về khởi nguồn của Cựu Địa. Trước đó nơi đây không phải tên gọi như vậy cũng không phải một vùng đất cô lập tứ bề đại hải. Trước đây nó được gọi là vùng đất của thần long.

Sau sự kiện bóng tối của chư thần, thần long biến mất khỏi nhân thế, vùng đất của thần long cũng b·ị đ·ánh bay ra ngoài lục địa lớn. May mắn dấu ấn thần long cản đi phần lớn lực p·há h·oại nhưng sau đó cũng liền tiêu tán. Trong đó phần đông nam chính là chỗ b·ị đ·ánh chính diện làm nó bị bể ra thành ngàn đảo nhỏ.

Khi b·ị đ·ánh ra khỏi lục địa lớn, nguồn năng lượng tu luyện yếu đi không chỉ một bậc. Hên sao ngay lúc đó người Cựu Địa tìm ra nguồi sức mạnh mới chính là không vật chất. Từ đây con đường tu luyện rẽ ngang qua một hướng khác.

Những năm tháng đầu tiên rời khỏi lục địa lớn là khoảng thời gian đen tối nhất với Cựu Địa cũng là khoảng thời gian nơi đây chảy ra nhiều máu nhất. Khi lớp kế cận còn mờ mịt với con đường phía trước, đau khổ mò mẫm tương lai. Cũng là lúc thế hệ trước liều mình chống lên một bầu trời an bình.

Thế hệ cuối cùng tận mắt thấy quê hương của mình bị phá hủy, con đường tương lai đoạn tuyệt. Phẫn uất, không cam, thù hận một thế hệ cứ thế điên cuồng nhào vào chiến đấu, điên cuồng thiêu đốt cả máu thịt lẫn linh hồn. Ngày đó các cánh cửa đen không chỉ có ở vùng ven mà là đâu đâu cũng có. Không chỉ thế một lượng lớn linh thú cũng phát cuồng. Đều nhờ vào huyết chảy ra một đường tương lai, những lão già không biết đã thoái ẩn từ bao lâu, những con người đứng dậy từ chiếc ghế dựa không còn ôm cháu trên tay nữa mà thay vào đó là đao kiếm chiến trường.

Kỳ tích không có phát sinh, người lên chiến trường chẳng mấy ai quay về. Nhưng tương lai thì có. Từ ngày đầu đen tối nhất không vật chất đã xuất hiện, ôm ấp lấy hi vọng nhỏ nhoi của vùng đất này. Nhưng đến hiện tại mọi người vẫn chưa hiểu hết về nó. Một thứ vật chất bao dung, nhưng lại cô độc. Cảm nhận được nó không khó, qua nhiều thế hệ sinh tồn trên mảnh đất này, không vật chất dường như đã trở thành không khí thứ mọi người đều có thể hít thở.

Khác với nguồn năng lược khác yêu cầu tố chất, linh căn hay ngộ tính. Không vật chất rất ngốc, chỉ cần chịu đựng và kiên trì luyện tập là được. Đương nhiên cánh cửa khác biệt nhưng độ khó không thay đổi, thậm chí là gian nan hơn. Không phải kiểu đúng là đúng, sai là sai. Không vật chất là một nguồn năng lượng thất thường, muốn quen thuộc với nó và mượn được sức của nó đòi hỏi mọi người cần có một trái tim bền bỉ và kiên trì. Tuy bề ngoài cách thức tuy luyện của Cựu Địa nhìn khá giống với tu võ một đường. Nhưng thật ra bản chất lại là tu tâm. Mọi cảnh giới đều có một mức độ nhất định ý nghĩa bên trong. Cửu luyện, khi luyện tập con người ta phải không ngừng vận dụng không vật chất đi gõ luyện thân thể, thứ rèn ra không chỉ có một bộ thân thể còn có một trái tim kiên cường và một nội tâm rắn rỏi bền bỉ. Quá trình khai tâm lại như một bước nội quan tâm trí mình. Một quá trình tìm câu trả lời cho câu hỏi chính mình là ai.

“Không vật chất không chỉ là một dạng năng lượng cũng là phụ mẫu ôm ấp trở che cho vùng đất này. Là người thầy dạy chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn.”

Kết thúc bài giảng của mình bằng một câu nói mang nhiều tính triến lý, đang để suy ngẫm và tìm hiểu lại nhiều lần. Nguyên Phúc giảng viên chầm chậm gấp lại tập giáo trình trên tay. Ra hiệu cho mọi người có thể ra về rồi tự mình đi trước.

Còn đang chìm đắm trong bài giảng, không ai để ý Nguyên Phúc giảng viên đã đi từ lúc nào. Khi tỉnh lại đã không thấy người đâu. Trần Anh Khang bước ra sân tiến đến chỗ Tôn Hàng giảng viên. Không để cho cậu nói bất kỳ điều gì. Tôn Hàng giảng viên dùng tay ám chỉ. Hiểu ý giảng viên, Trần Anh Khang đi ra đánh thức Lý Nguyên Từ. Sau đó hai người đánh thức các học viên của lớp một.

Học viên ban đặc chiêu kết thúc ngày học đầu tiên với tâm trạng không được tốt cho lắm. Trước khi về Lý Nguyên Từ bèn hẹn mọi người đi ra ngoài ăn tối.

Mới học một ngày mà đã bắt đầu tụ tập không phải kiểu mà Trần Anh Khang ưa thích. Nhưng nhìn đến tâm trạng tệ hại của mọi người thì cậu cũng không nói gì thêm. Tự an ủi mình dù sao giảng viên có nói mọi người cần làm thân nhau hơn.

Trong sân Tôn Hàng giảng biên thở dài một hơi rồi cũng đứng lên. Sau thời đại có thần long bảo hộ vùng đất này đã luôn phải chiến đấu trước đó là vậy giờ vẫn vậy. Máu đã chảy và còn tiếp tục chảy, để sinh tồn để tương lai ngày càng tốt đẹp hơn. Tương lai của đám nhóc này sẽ như thế nào, nghĩ đến đây người không khỏi nắm chặt nắm đấm mà bước đi.