Chương 22: Khởi động trò chơi.
“Đối chiến ánh sao.”
Xác nhận lại một lần đã đến đúng địa điểm Lý Nguyên Từ dẫn mọi người tiến bước đi vào. Nơi đây là một sân vận động trong nhà lớn được chia thành nhiều phòng. Tiến đến bàn lễ tân Lý Nguyên Từ lựa chọn một phòng lớn nhất. Nhưng do không hẹn trước, phòng lớn cuối cùng phải một tiếng nữa mới có. Hỏi lễ tân về thời gian trung bình mọi người vào đây chơi sau đó nhìn lại thời gian. Lý Nguyên Từ quyết định trước thuê một phòng nhỏ để mọi người vừa chơi vừa chờ đợi sau đó một tiếng thì chuyển vào phòng lớn. Quay lại nói với mọi người rồi cả đám bắt đầu di chuyển.
Bọn họ tiến vào phòng đánh số tám. Mở cửa ra liền nhìn thấy được một bệ đấu hình chữ nhật được đặt ở giữa, bên trên được sơn màu trắng có đường viền tô màu đỏ và một vạch ngăn cách nằm chính giữa cũng màu đỏ, chia hình chữ nhật lớn thành hai hình chữ nhật nhỏ.
Tiến vào trong có người hướng dẫn đi kèm, đoàn người được chỉ đi lên cầu thang hai bên đi lên lầu. Đây sẽ là nơi xem chiến.
Khi tất cả ngồi xuống, hướng dẫn viên liền để bọn họ tự mình chọn ra sáu người chia làm hai cặp. Tiến hành thi đấu.
Chỉ là trò chơi ai chơi trước cũng được. Trần Anh Khang bèn đứng dậy nói.
“Mọi người có thể lựa chọn tự nguyện xung phong. Trước hết đứng lên sáu người sẽ chơi lượt này, rồi ra nghỉ ngơi, thay người lần lượt chơi.”
Nói rồi cậu ngồi xuống, trước hết đứng lên là Tiêu Nhất Huyên. Sau đó Như Mẫn cũng đứng lên nói.
“Ta muốn cùng đội với Nhất Huyên.”
Ân Khuyết từ từ đứng lên. Hất tóc mái, mặt vểnh lên mà nói.
“Tiêu Nhất Huyên, kẻ phục thù của cô đã tới.”
Sau khi đứng đủ đội hình bên phía Ân Khuyết có thêm hai học viên nam trong đó có một người ban nãy cũng ngồi cùng bàn là Thạch Quang Hoại. Bên phía Tiêu Nhất Huyên có mấy người đứng lên cùng lúc, cuối cùng cô chọn thêm một bạn nữ để hoàn thành tổ đội.
Tiếp sau đó sáu người bước xuống phía dưới. Người phục vụ mang khay bao tay đến, bên trên có ba loại. Bao tay màu đỏ là t·ấn c·ông, màu xanh dương là tạo khiên và màu xanh lục là hồi chiêu. Mỗi người chơi không nhất thiết phải chọn cùng một màu mà cách tốt hơn là lựa chọn tổng hợp màu. Còn tổ hợp làm sao thì tuỳ vào kế hoạch tác chiến của mỗi bên.
Bên phía Ân Khuyết lựa chọn rất nhanh. Toàn bộ màu đỏ, ba đôi sáu cái bao tay đỏ.
Về phần Tiêu Nhất Huyên họ nghe xong luật chơi mới lựa chọn bao tay. Luật rất đơn giản, trước khi vào bên trong sân đấu tất cả các thành viên thuộc hai đội phải đeo đầy đủ bao tay, và mỗi người còn phải đeo thêm một tấm huy hiệu nhỏ.
Vào đến trong sân chiếc huy hiệu này sẽ sáng lên thành hình trái tim màu đỏ, nhiệm vụ của người chơi chính là đánh bể trái tim này. Mỗi người trơi có năm trái tim đánh bể tất cả liền bị loại.
Muốn t·ấn c·ông người chơi phai đeo bao tay màu đỏ, muốn t·ấn c·ông chỉ cần vẩy tay theo hướng từ trên xuống dưới. Lúc này sẽ có một ánh sáng màu đỏ bay theo hướng thẳng với cánh tay. Bao tay màu lam sẽ dựng lên một bức tường rộng khoảng 80cm và cao hai mét, bức tường màu lam có thể cản được ba phát t·ấn c·ông cho người chơi. Bao tay màu lục tạo ra một quả cầu ánh sáng màu lục, có thể sử dụng để hồi kỹ năng cho hai bao tay còn lại. Mỗi bao tay có một thời gian hồi nhất định, đếm ngược từ lúc gần nhất mà người chơi sử dụng. Quả cầu màu lục có thể chuyển qua tay còn lại nếu nó là một bao tay khác màu bằng cách, người chơi dùng tay có bao tay màu lục nắm lấy cổ tay còn lại. Nó cũng có thể ném cho đội hữu nhưng ném hụt thì phế, bị ánh sáng đỏ bắn trúng cũng phế. Muốn truyền gần thì phải chạm vào bao tay của đồng đội.
Nghe xong luật chơi hai người Tiêu Nhất Huyên và Như Mẫn lại càng ngơ ngác, một người tính chọn hai bao tay đỏ để t·ấn c·ông người còn lại chọn màu lam vì đẹp. Thấy vậy cô nàng cuối cùng trong đội liền cản lại.
“Hai bao tay đỏ hiệu xuất sẽ không cao, vừa phải phân tâm nhắm hai bên vừa có thời gian hồi chậm. Mình kiến nghị nên để một tay đeo bao màu đỏ, bên còn lại mang màu lục để đánh. Còn về phía Như Mẫn, hai bao tay màu lam sẽ rất tù phù hợp với trận chiến đông người hơn mình nghĩ bạn nên trọn một chiếc màu đỏ và một chiếc màu lam. Về phần mình sẽ chọn màu lam và màu lục.”
Nghe theo kiến nghị, cả ba cô nàng lựa chọn bao tay theo kế hoạch. Lúc này đám học viên nam đã vào sân bắt đầu múa máy, bên trên cũng tiến ra nhìn.
“Nhìn đần thực sự.”
Nghe Trần Anh Khang cảm thán Tiền Nhất Tiêu chỉ có thể gật đầu, Tiền Nhất Tiêu cũng biết rằng bạn cùng phòng của mình không thích dùng não cho lắm nhưng không ngờ hôm nay lại còn có thể tổ ra một đội ngũ ‘vô tri’ cùng cậu ta trinh chiến. Bộ ba ngớ ngẩn không kéo được bao nhiêu sự chú ý của Tiền Nhất Tiêu. Nhìn lại bên còn lại Tiền Nhất Tiêu, ngẫm nghĩ rồi quay qua thảo luận với Trần Anh Khang.
“Thấy thế nào.”
Vừa nói cậu vừa liếc mắt xuống dưới.
Trần Anh Khang theo hướng nhìn đến, nghĩ một hồi liền nói.
“Khá ổn, nhưng hơi bảo thủ.”
“Cũng bình thường, phổ biến nhất luôn là kiểu bảo thủ nhất nhưng cũng là kiểu an toàn và hiệu quả nhất. Không phải sao?”
Nghe đến giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Trần Anh Khang và Tiền Nhất Tiêu quay người lại. Cả hai mỉm cười với Bán Hạ.
Nhìn xuống bộ ba cô nàng vẫn còn thảo luận Trần Anh Khang thuận miệng đáp lời.
“Cũng đúng. Vậy theo cậu ai là người chủ đạo chọn bao tay.”
Mỉm cười Bán Hạ nói.
“Cô gái thứ ba.”
Nói rồi nàng ta không có ý định ở lại nói gì thêm mà bắt đầu đi qua chỗ khác.
Nhìn theo bóng lưng Bán Hạ, Trần Anh Khang rơi vào trầm tư, ở bên cạnh Tiền Nhất Tiêu cũng như đang nghĩ gì đó.
“Làm phiền cậu rồi, nhóc béo.”
“Không có gì.”
….
Đeo xong bao tay cô gái thứ ba liền lên kế hoạch chiến đấu.
“Nhìn đến tốc độ bay của bóng đỏ khá nhanh và hồi cũng nhanh, trong khi chúng ta chưa biết được thời gian hồi của hai bao tay khác thế nào nên mình nghĩ trước tiên hay là lựa chọn né tránh trước. Khi mới vào sân Như Mẫn nên dựng sẵn một tấm khiên. Khi chưa quen thuộc né tránh có thế coi đấy là điểm giảm xóc, cùng lúc cũng có thể có thời gian đê mình tính toán thời gian hồi khiên.”
“Sau đó mình sẽ đặt một tấm khiên ra cùng lúc sử dụng bao tay lục hồi chiêu, thử coi nó sẽ tăng tốc độ hồi hay hồi luôn lại, là tính thời gian hay tính lượt.”
“Không gian chiến đấu khá rộng, mình đề nghị tách ra thành hai nhóm tác chiến để phân chia hoả lực của đối phương. Nhìn qua có vẻ hơn đần, nhưng không thể không nói đến lực t·ấn c·ông một điểm của bọn họ khá khủng.”
“Trong đó Như Mẫn sẽ chơi một mình, tự dựng khiên và đánh trả. Còn mình sẽ ở gần Tiêu Nhất Huyên hơn tạo khiên cho cậu ấy. Dương nhiên khi vào trong trận cũng cần tuỳ cơ ứng biến, mình có thể ném cầu cho Như Mẫn và tạo khiên cho bạn, Như Mẫn cũng có thể tạo khiên cho Tiêu Nhất Huyên.”
“để dễ chơi, bọn mình nên đánh số trước. Một là Tiêu Nhất Huyên hai là Như Mẫn và ba là mình.”
“bên đối thủ thì Ân Khuyết là một, Thạch Quang Hoại là hai và bạn kia là ba.”
“chờ đến khi lên sân cảm giác ai né chậm nhất thì tập trung hoả lực tiêu diệt người đó đầu tiên.”
Cuối cùng các cô gái cũng thảo luận xong. Ôm nhau một cái rồi cả ba tiến vào sân.
Bên Ân Khuyết, cả bọn còn đang múa máy lung tung thì chợt màn sáng đỏ được dựng lên từ các dấu đỏ phía trên sàn.
Từ bên trên một tấm bảng bằng ngọc trắng được hạ xuống. Trên đó có số đang đếm ngược từ mười đến một.
Không còn đùa nữa ba người Ân Khuyết chia ra ba nơi đứng trên đài. Ân Khuyết đứng giữa, Thạch Quang Hoại đứng bên trái và bạn còn lại đứng bên phải, cả ba đứng song song với nhau.
Đội Tiêu Nhất Huyên, Như Mẫn chạy qua trái đứng trong khi hai người khác đi qua phải. Cô gái thứ ba đi lui về sau, không phải thẳng phía sau Tiêu Nhất Huyên, mà hơi lệch ra một chút để nhìn đối thủ.
‘Ba, hai, một, bắt đầu.’
Bảng chữ vừa hiện lên chữ bắt đầu, màn đỏ bên dưới cũng biến mất. Trận chiến đầu tiên ngay lập tức mở màn.